Ngày hôm sau, Thiên An chính thức bắt đầu nhiệm vụ chăm sóc khách hàng đặc biệt cho Mr. A. Mặc dù cô đã từng phục vụ không ít vị khách VIP khó tính và cầu kỳ, nhưng Trần Vỹ Đình lại là một thử thách hoàn toàn khác. Anh không phải là người khó tính theo kiểu đòi hỏi vật chất, mà là người khó tính trong sự kín đáo và hoàn hảo.
Phòng Penthouse của anh luôn được giữ ở nhiệt độ 22
∘
C, rèm cửa luôn được kéo một nửa, và ánh sáng phải là tông màu vàng dịu nhẹ. Anh không muốn bất kỳ sự xáo trộn nào trong lịch trình làm việc và yêu cầu cô phải dự đoán trước nhu cầu của anh.
"Tôi không thích bị hỏi quá nhiều," Vỹ Đình nói với cô trong cuộc họp giao ban đầu tiên, giọng điệu lạnh lùng nhưng ánh mắt luôn theo dõi biểu cảm của cô. "Sự hoàn hảo nằm ở khả năng biết điều tôi muốn trước khi tôi kịp nhận ra mình cần nó."
Thiên An ghi chép cẩn thận. Cô nhận ra Mr. A không chỉ là một nhà đầu tư, mà còn là một nhà quan sát bậc thầy.
Cô bắt đầu áp dụng chiến thuật của riêng mình: Quan sát không gián đoạn, phục vụ không xâm phạm.
Trong vài ngày đầu, công việc của Thiên An chủ yếu xoay quanh việc sắp xếp lịch họp, xử lý các yêu cầu ăn uống theo khẩu vị đặc biệt (chủ yếu là món ăn Địa Trung Hải nhẹ nhàng, ít dầu mỡ), và đảm bảo không một ai ngoài cô có thể tiếp cận không gian làm việc của anh.
Mr. A làm việc gần như 24/7. Anh hiếm khi ra khỏi Penthouse, và tất cả các cuộc họp đều diễn ra qua video hoặc được mời lên phòng. Sự bí ẩn của anh càng lúc càng lớn. Cô chưa từng thấy một "nhà đầu tư" nào lại có lịch trình làm việc nghiêm ngặt và số lượng tài liệu mật khổng lồ đến vậy. Anh luôn khóa chặt máy tính, và mọi hồ sơ giấy tờ đều được cất trong một chiếc cặp số.
Một buổi chiều, Vỹ Đình đang họp video trực tuyến căng thẳng với một nhóm người ở múi giờ khác. Giọng anh sắc lạnh, và những từ ngữ tiếng Anh, tiếng Pháp tuôn ra đầy quyền lực, hoàn toàn không giống giọng điệu của một nhà đầu tư thông thường, mà giống một người đang ra lệnh cho cả một tập đoàn.
Lúc đó, anh đột ngột kết thúc cuộc họp, ôm đầu và nhắm mắt lại. Thiên An lập tức nhận thấy sự thay đổi. Mặc dù cô không nên can thiệp, nhưng sự lo lắng chuyên nghiệp đã thắng thế.
"Mr. A, ngài có vẻ mệt mỏi. Ngài có muốn tôi pha một chút trà thảo mộc giúp ngài giảm căng thẳng không?" Cô bước nhẹ nhàng đến chiếc bàn làm việc, giữ một khoảng cách an toàn.
Vỹ Đình mở mắt. Anh nhìn cô, trong ánh mắt thoáng qua sự mệt mỏi và cô đơn, trước khi nó nhanh chóng biến mất. "Cô biết tôi cần gì?"
"Dựa trên các nghiên cứu khoa học, một loại trà kết hợp giữa hoa cúc và bạc hà có thể làm dịu thần kinh sau những cuộc họp kéo dài," Thiên An đáp, giọng điệu chuyên nghiệp, "Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn một viên Panadol nếu ngài cần."
Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và chỉ kéo dài chưa đầy một giây, nhưng nó đủ để làm rung động trái tim cô. "Pha đi. Trà thảo mộc."
Khi Thiên An đặt cốc trà nóng hổi lên bàn, Vỹ Đình đang dựa lưng vào ghế, thư giãn. Cô lùi lại. Bất ngờ, anh đưa tay ra.
"Lại đây, Thiên An," anh ra lệnh nhẹ nhàng, nhưng không cho phép sự từ chối. "Chân tôi hơi tê. Giúp tôi lấy chiếc chăn mỏng ở góc phòng."
Trong lúc cô đang cẩn thận đắp chăn cho anh, bàn tay anh đột ngột nắm lấy cổ tay cô. Da tay anh nóng rực, ngón tay dài và mạnh mẽ bao trọn cổ tay cô. Sự tiếp xúc bất ngờ này khiến tim Thiên An đập loạn nhịp. Cô cứng người lại.
"Cô đang run," anh nhận xét, giọng trầm hơn.
"Không phải thưa ngài. Tôi chỉ hơi bất ngờ," Thiên An cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng cô không thể rút tay ra.
"Thiên An," anh nhìn thẳng vào mắt cô, "sự tháo vát của cô rất hiếm có. Nhưng cô lại quá sợ hãi quyền lực."
"Đó là sự tôn trọng chuyên nghiệp, thưa Mr. A."
Anh thả tay cô ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời. "Sự tôn trọng đôi khi là rào cản. Cô làm việc cho tôi, nhưng cô nên nhớ: tôi cũng là một con người. Hãy đối xử với tôi như một người bị mệt mỏi, đừng như một vị vua."
Sau đó, anh nhấp một ngụm trà. "Trà rất ngon. Tối nay, cô ở lại muộn một chút. Tôi cần cô giúp tôi sắp xếp lại một vài tài liệu cá nhân."
Thiên An biết "tài liệu cá nhân" thường là những hồ sơ công việc mật mà anh không muốn bất kỳ nhân viên khách sạn nào đụng vào. Cô nhận nhiệm vụ, trong lòng vẫn còn cảm giác bỏng rát từ cú chạm bất ngờ của anh. Cô biết, ranh giới giữa phục vụ và thân mật đang dần trở nên mờ nhạt. Và bí mật của "Mr. A" đang kéo cô ngày càng gần hơn đến chân tường của anh.