cô nhân viên khách sạn đảm đang

Chương 3


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, Thiên An làm việc đến gần nửa đêm trong phòng Penthouse. Cô được giao nhiệm vụ sắp xếp lại tủ quần áo và hành lý của Mr. A – một công việc mà lẽ ra phải thuộc về bộ phận buồng phòng, nhưng Mr. A đã đặc biệt yêu cầu cô làm.

Trong căn phòng ngủ rộng lớn, không khí thoang thoảng mùi gỗ đàn hương và bạc hà, mùi hương đặc trưng của anh. Thiên An cảm thấy mình đang xâm nhập vào không gian riêng tư nhất của một người đàn ông, một điều hoàn toàn không chuyên nghiệp, nhưng lại cần thiết theo yêu cầu của Mr. A.

Cô cẩn thận treo từng bộ suit đắt tiền, gấp gọn những chiếc áo sơ mi. Mỗi món đồ đều toát lên vẻ tinh tế và đắt đỏ phi thường. Bất chợt, khi đang gấp một chiếc áo sơ mi trắng, một vật nhỏ rơi xuống thảm.

Đó là một chiếc khuy áo măng sét (cufflink).

Thiên An nhặt lên. Chiếc khuy được làm bằng bạch kim, chạm khắc hình một chữ "V" cách điệu rất tinh xảo, đính kèm một viên kim cương đen nhỏ. Nó không phải là kiểu khuy áo thông thường mà các nhà đầu tư hay sử dụng. Chiếc khuy này mang tính biểu tượng và độc quyền cao.

Cô lập tức nhận ra nó.

Vài tháng trước, khi chuẩn bị tài liệu cho một cuộc họp cấp cao, Thiên An đã vô tình nhìn thấy logo của Tập đoàn Viron Group—tên tập đoàn mẹ sở hữu chuỗi khách sạn Empire. Logo đó chính là hình ảnh chữ "V" được cách điệu tương tự, tượng trưng cho gia tộc Viron quyền lực. Cô cũng nhớ loáng thoáng những tin tức về chiếc khuy áo măng sét mà người đứng đầu tập đoàn Viron hay đeo.

Lòng bàn tay Thiên An đổ mồ hôi. Cô đang nắm giữ một bằng chứng gần như chắc chắn về thân phận thật của Mr. A. Anh ta không phải là một nhà đầu tư đơn thuần. Anh ta chính là Chủ tịch Viron Group, người mà cả tập đoàn chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt trực tiếp.

Nếu Mr. A là Chủ tịch, tại sao anh ta lại đóng giả làm khách và tiến hành "thanh tra" bí mật như vậy? Phải chăng anh ta đang nghi ngờ sự trung thực của những người quản lý cấp cao?

Cô nhanh chóng cất chiếc khuy áo vào túi áo đồng phục và tiếp tục công việc, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. Cô đã biết một bí mật động trời, một bí mật có thể thay đổi số phận của cô—hoặc khiến cô mất việc ngay lập tức nếu bị phát hiện.

Lúc này, Vỹ Đình bước vào phòng ngủ sau khi kết thúc một cuộc điện thoại. Anh mặc áo choàng tắm lụa, tóc còn hơi ẩm. Sự xuất hiện bất ngờ của anh trong trang phục thoải mái khiến Thiên An luống cuống.

"Xong rồi sao?" Giọng anh trầm khàn, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.

"Vâng, thưa Mr. A. Tôi đã sắp xếp xong tủ quần áo và hành lý của ngài," cô trả lời, giọng chuyên nghiệp nhưng có một chút run rẩy mà cô không thể che giấu.

Vỹ Đình đi thẳng đến tủ quần áo, nhìn vào chỗ cô vừa sắp xếp. Anh không tìm lỗi, nhưng động tác của anh khiến cô cảm thấy bị soi xét từng li từng tí.

"Tôi thấy cô đang hơi căng thẳng. Có vấn đề gì không?" Anh quay lại, ánh mắt sắc như dao.

Thiên An cố gắng ổn định nhịp thở. "Không có gì thưa ngài. Chỉ là... tôi hơi mệt vì làm việc muộn."

Anh bước đến gần cô, khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa mét. Mùi hương gỗ đàn hương từ người anh bao trùm lấy cô. Vỹ Đình đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ áo đồng phục của cô, chỉnh lại chiếc khăn choàng cổ hơi lệch.

"Cô đang nói dối, Thiên An," anh thì thầm, giọng anh đầy quyền uy nhưng cũng rất gợi cảm. "Ánh mắt cô đang nói với tôi một câu chuyện khác."

Sự tiếp xúc bất ngờ này khiến cơ thể Thiên An như bị đóng băng. Cô cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay anh chạm vào da thịt mình qua lớp vải mỏng. Tim cô đập thình thịch, không phải vì sợ hãi, mà là vì sự căng thẳng khao khát bị cấm đoán đang dâng lên.

"Tôi... Tôi không hiểu ngài nói gì," cô lắp bắp.

Vỹ Đình nhếch mép, một nụ cười gần như là trêu chọc. "Được rồi. Hãy nghỉ ngơi đi. Sáng mai, tôi muốn cô tìm hiểu về một số giao dịch bất động sản bí mật trong hồ sơ của khách sạn."

Anh lùi lại, đưa tay chỉ vào một chiếc cặp số đen đặt trên bàn làm việc. "Chìa khóa ở đây. Cô có nửa tiếng để xem, sau đó cô phải trả lại cho tôi."

Thiên An biết đây là một bài kiểm tra lòng trung thực. Anh đang trao cho cô cơ hội để phạm sai lầm. Cô gật đầu, cố gắng che giấu cảm xúc thật.

"Vâng, Mr. A. Tôi sẽ bắt đầu ngay."

Khi cô quay lưng lại, Vỹ Đình đưa tay xoa xoa chỗ tay áo, nơi chiếc khuy áo măng sét vừa rơi ra. Anh biết nó đã mất, và anh cũng biết chính xác người đã tìm thấy nó. Anh đang thử thách cô, và đồng thời, anh đang mở ra cánh cửa dẫn đến một thỏa thuận định mệnh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×