Sáng hôm sau, Thiên An đến phòng Penthouse với một tâm trạng nặng trĩu. Cả đêm qua cô không ngủ yên, luôn nghĩ về chiếc khuy áo bạch kim và thân phận thật của Mr. A. Cô đã quyết định: cô sẽ không nhắc đến chiếc khuy, nhưng cô sẽ lợi dụng kiến thức này để phục vụ anh tốt hơn.
Khi Thiên An gõ cửa, Vỹ Đình đã ngồi sẵn tại bàn ăn, nhâm nhi cà phê đen. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và uy quyền thường thấy.
"Chào buổi sáng, Mr. A. Tôi đã hoàn thành việc nghiên cứu hồ sơ bất động sản mà ngài yêu cầu. Tất cả đều là đất dự án ven biển, hoàn toàn phù hợp với kế hoạch mở rộng chuỗi resort của Empire trong vòng năm năm tới." Thiên An trình bày, cố ý nhấn mạnh từ "Empire" như một lời ngầm ám chỉ rằng cô đã nắm được sự thật.
Vỹ Đình ngước lên, khóe môi khẽ cong lên một cách khó thấy. Anh không hề ngạc nhiên trước khả năng phân tích của cô.
"Cô rất giỏi. Nhưng cô đã bỏ sót một chi tiết quan trọng, Thiên An," anh nói, giọng anh trầm xuống, "Cô không đề cập đến một chiếc khuy áo măng sét."
Thiên An cứng người, toàn bộ sự bình tĩnh mà cô dày công xây dựng bỗng sụp đổ. Cô không thể che giấu sự bối rối trong ánh mắt.
"Tôi... tôi xin lỗi, thưa Mr. A. Tôi không rõ..." Cô lắp bắp.
Vỹ Đình đứng dậy, thong thả bước về phía cô, mỗi bước chân đều mang một sức nặng vô hình. Anh không hề tức giận hay thất vọng, mà chỉ có sự thâm trầm.
"Chiếc khuy áo đó được chế tác độc quyền từ logo của tập đoàn Viron, và nó chỉ dành cho người đứng đầu tập đoàn," anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng chứa đầy quyền lực. "Tôi để lạc nó trong lúc cô sắp xếp hành lý. Và tôi biết nó đang nằm trong túi áo đồng phục của cô."
Vỹ Đình dừng lại ngay trước mặt cô. Khoảng cách giữa họ gần đến mức Thiên An có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
"Giờ thì, tôi là ai, Thiên An?"
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Sau một thoáng do dự, Thiên An ngẩng đầu lên, đối diện với anh bằng ánh mắt kiên định nhất cô có thể.
"Ngài là Chủ tịch Trần Vỹ Đình của Viron Group. Ngài đang thực hiện một chuyến 'thanh tra' bí mật vì ngài không tin tưởng vào ban quản lý hiện tại," cô nói thẳng thừng, chấp nhận mọi hậu quả. "Tôi giữ nó không phải vì ý định xấu, mà vì tôi biết nó là bằng chứng quan trọng. Tôi đã định trả lại, nhưng muốn tìm đúng thời điểm."
Vỹ Đình đột ngột cười lớn, tiếng cười sảng khoái và tự do, khác hẳn với sự lạnh lùng thường ngày.
"Tuyệt vời! Cô không chỉ tháo vát mà còn dũng cảm. Rất ít người dám nói thẳng sự thật đó với tôi," anh thừa nhận. "Bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện như những người đồng nghiệp. Hay đúng hơn, là người giữ bí mật của tôi."
Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế sofa đối diện. Thiên An chậm rãi lấy chiếc khuy áo ra, đặt lên bàn cà phê. Ánh sáng chiếu vào viên kim cương đen lấp lánh.
"Đây là thỏa thuận của chúng ta, Thiên An," Vỹ Đình nói, giọng trở nên nghiêm túc. "Cô đã biết bí mật của tôi. Tôi sẽ không sa thải cô, mà sẽ thăng chức cô làm Trợ lý Cá nhân đặc biệt của tôi. Cô sẽ làm việc trực tiếp với tôi, ngoài giờ làm việc chính thức của khách sạn."
Anh nhìn sâu vào mắt cô: "Đổi lại, cô phải tuyệt đối giữ im lặng về thân phận của tôi. Cô phải giúp tôi thu thập thông tin và xử lý các vấn đề nội bộ mà tôi không thể trực tiếp ra mặt. Cô sẽ được trả lương hậu hĩnh, xứng đáng với rủi ro và sự trung thành."
"Vậy... tại sao lại là tôi?" Thiên An hỏi, cảm thấy choáng váng trước lời đề nghị quá lớn này.
"Vì cô đã giải quyết vụ Chủ tịch King's Star mà vẫn giữ được sự kín đáo cần thiết. Vì cô quan sát tốt. Và vì," anh hơi nghiêng người về phía trước, giảm khoảng cách giữa họ, tạo ra một sự thân mật nguy hiểm, "tôi cần một người không thuộc về giới thượng lưu của tôi. Một người không mang bất kỳ định kiến nào về tôi."
Anh đưa tay ra, đặt lên bàn, ngay cạnh chiếc khuy áo. "Chấp nhận. Hay từ chối?"
Thiên An nhìn chiếc khuy áo, nhìn bàn tay quyền lực của anh, và nhìn vào ánh mắt đang thiêu đốt của anh. Cô biết đây là cơ hội duy nhất để thay đổi cuộc đời mình, nhưng nó cũng là một cánh cửa dẫn đến vô vàn rắc rối.
Cô hít một hơi, đặt bàn tay mình lên bàn, nhẹ nhàng chạm vào các ngón tay của anh trước khi nắm lấy chiếc khuy.
"Tôi chấp nhận, thưa Chủ tịch Trần," cô khẳng định, giọng nói rõ ràng và dứt khoát. "Tôi sẽ giữ bí mật và trung thành với ngài."
Vỹ Đình mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn, và siết nhẹ bàn tay cô. Khoảnh khắc tiếp xúc này không phải là hành động của ông chủ và nhân viên, mà là sự kết nối của hai kẻ đồng lõa, hai người đã cùng nhau bước vào một bí mật bị cấm đoán. Anh biết, từ giây phút này, mối quan hệ của họ đã vượt xa khỏi giới hạn chuyên môn.