cô nhân viên khách sạn đảm đang

Chương 5


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi thỏa thuận bí mật được thiết lập, mối quan hệ giữa Thiên An và Trần Vỹ Đình thay đổi hoàn toàn. Cô vẫn là Thiên An – Trợ lý Quản lý Lễ tân tháo vát trước mặt đồng nghiệp, nhưng sau giờ làm, cô trở thành cánh tay phải bí mật của Chủ tịch.

Công việc mới của cô phức tạp và cuốn hút hơn nhiều. Cô không còn chỉ giải quyết những vấn đề nhỏ của khách sạn, mà phải phân tích báo cáo tài chính, theo dõi các cuộc họp của ban điều hành, và thậm chí là sắp xếp các cuộc gặp gỡ bí mật cho Vỹ Đình bên ngoài Empire.

Để giữ bí mật tuyệt đối, Vỹ Đình yêu cầu Thiên An phải gặp anh tại Penthouse hoặc một địa điểm riêng tư khác sau 9 giờ tối, khi ca làm việc của cô kết thúc. Những buổi làm việc đêm này trở thành những cuộc hẹn hò trá hình.

Một đêm, Vỹ Đình cần Thiên An mang theo một tập tài liệu quan trọng và cùng anh đến một căn biệt thự ngoại ô.

"Lên xe đi, An," Vỹ Đình ra hiệu khi chiếc Mercedes Maybach đen đợi sẵn ở cửa sau của khách sạn. Anh không mặc suit lịch sự như thường lệ, mà thay bằng áo sơ mi linen màu xanh đậm, cài nút hờ hững, toát lên vẻ quyến rũ tự do.

Ngồi trong không gian sang trọng, kín đáo của chiếc xe, Thiên An cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cô không còn cảm giác cô là người làm công mà là người đồng hành của anh.

"Chủ tịch Trần, ngài cần tôi hỗ trợ gì trong cuộc gặp gỡ sắp tới?" Thiên An hỏi, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp.

"Hôm nay, không có Chủ tịch Trần," anh nói, liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. "Hôm nay, tôi là Alex. Cô là An. Đây là việc cá nhân, không phải công việc."

Anh đưa cho cô một chiếc hộp nhung nhỏ. "Mặc cái này vào."

Thiên An mở hộp. Bên trong là một chiếc dây chuyền bằng vàng trắng, mặt dây là một viên đá màu xanh ngọc bích đơn giản nhưng tinh xảo.

"Đây là..." cô ngập ngừng.

"Vòng cổ. Cô không thể cứ mãi mặc đồng phục khách sạn khi đi cùng tôi. Từ giờ, cô cần có một hình ảnh khác. Dây chuyền này sẽ là dấu hiệu nhận biết của cô khi chúng ta làm việc riêng tư," Vỹ Đình giải thích.

Anh dừng xe bên vệ đường, nơi ánh đèn đường mờ ảo. "Lại đây. Để tôi giúp cô đeo."

Thiên An quay lưng lại, hơi cúi đầu. Cô cảm thấy anh tiến lại gần. Hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy cô. Mùi hương nam tính mạnh mẽ của anh bao trùm cô hoàn toàn.

Ngón tay anh lạnh và mạnh mẽ khi chạm vào làn da trần nơi gáy cô. Anh chậm rãi cài khóa dây chuyền, bàn tay anh vô tình lướt nhẹ xuống cổ cô, gây ra một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng. Khoảnh khắc tiếp xúc gợi cảm này kéo dài chỉ vài giây, nhưng đối với Thiên An, nó như kéo dài vô tận.

"Xong rồi," Vỹ Đình nói, giọng trầm khàn, sau đó lùi lại.

Thiên An đưa tay chạm vào mặt đá ngọc bích mát lạnh trên cổ. "Cảm ơn... Alex." Lần đầu tiên gọi tên anh, cô cảm thấy lưỡi mình như bị buộc lại.

Khi đến biệt thự, không khí buổi gặp gỡ rất căng thẳng. Vỹ Đình phải đối phó với một người chú đang cố gắng gây khó dễ cho anh trong nội bộ tập đoàn. An, với sự thông minh và khả năng quan sát của mình, đã âm thầm ghi lại tất cả những chi tiết quan trọng và mâu thuẫn trong lời nói của người chú.

Khi buổi gặp kết thúc, Vỹ Đình rõ ràng đã rất mệt mỏi nhưng cũng hài lòng.

"Cô là người đầu tiên tôi tin tưởng mang theo trong những cuộc gặp thế này," Vỹ Đình nói khi họ quay trở lại xe. "Cô đã nắm bắt được điểm yếu của ông ta, phải không?"

"Vâng, thưa... Alex," cô mỉm cười. "Ông ta đang có vấn đề với kế hoạch thu mua cổ phiếu của công ty con. Tôi đã ghi lại các mốc thời gian."

Vỹ Đình nhìn cô dưới ánh đèn xe lờ mờ. Ánh mắt anh tràn đầy sự ngưỡng mộ và một thứ tình cảm khó gọi tên. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.

"Cô thật sự là một món quà, An," anh thì thầm, giọng nói gần gũi và chân thật đến mức khiến tim cô nghẹt lại.

Lần chạm này không còn là vô tình hay chuyên nghiệp nữa. Nó là một cử chỉ thân mật rõ ràng. Thiên An không né tránh, mà ngược lại, cô hơi nghiêng đầu, tận hưởng sự dịu dàng hiếm hoi này từ người đàn ông quyền lực nhất mà cô từng biết.

"Alex..." cô gọi tên anh, nhưng không thể nói thêm.

Vỹ Đình không nói gì thêm, anh chỉ nhìn cô thêm vài giây, ánh mắt đầy ý muốn nhưng cuối cùng lại rút tay về. Anh biết ranh giới không nên vượt qua—ít nhất là chưa phải bây giờ.

Tuy nhiên, chiếc vòng cổ lấp lánh trên xương quai xanh của Thiên An là bằng chứng không lời: Họ đã bước chân ra khỏi ánh sáng của mối quan hệ chủ - tớ và đi vào một vùng tối của sự gắn kết bị cấm đoán. Cảm xúc đã bắt đầu bén rễ, và những lần chạm dần quen thuộc đó đang báo hiệu một dòng chảy tham muốn và say đắm sắp bùng nổ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×