cô nhân viên khách sạn đảm đang

Chương 6


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau chuyến đi đêm đến biệt thự ngoại ô, mối quan hệ giữa Thiên An và Alex (Vỹ Đình) càng trở nên thân mật hơn, mặc dù vẫn được bao bọc trong vỏ bọc của công việc. Những cuộc gặp gỡ bí mật sau 9 giờ tối tại Penthouse giờ đây là quy tắc bất thành văn. Cô không chỉ mang đến báo cáo và phân tích, mà còn mang đến sự thoải mái và bầu bạn cho anh.

Một buổi tối, khi Thiên An vừa hoàn thành việc chuẩn bị tài liệu cho một cuộc họp trực tuyến xuyên lục địa của Alex. Cô nhận thấy sự mệt mỏi rõ rệt trên gương mặt anh. Khác với vẻ lạnh lùng uy quyền ban đầu, dưới ánh đèn vàng dịu của Penthouse, Alex trông cô đơn và kiệt sức.

"Hôm nay có vẻ căng thẳng hơn mọi ngày, Alex," Thiên An nhẹ nhàng nói, đặt ly trà hoa cúc nóng lên bàn.

Alex xoa thái dương, dựa người vào ghế da bọc cao cấp. "Luôn có những kẻ muốn nhìn thấy Viron sụp đổ. Quyền lực càng lớn, gánh nặng càng nặng. Đôi khi, tôi chỉ muốn biến mất khỏi cái tên Viron này."

Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ sự yếu đuối cá nhân với cô.

Thiên An ngồi xuống ghế đối diện, không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Cô biết, đôi khi sự im lặng đồng cảm lại tốt hơn vạn lời an ủi.

"Làm chủ tịch một tập đoàn toàn cầu, tôi có tất cả, An," anh tiếp tục, giọng trầm và xa xăm. "Nhưng tôi không có sự tin tưởng. Tất cả những người xung quanh tôi đều nhìn vào địa vị, vào tài sản của tôi. Họ nói lời đường mật, nhưng trong mắt họ luôn có sự tính toán. Cô là người duy nhất nhìn tôi như một người đàn ông mệt mỏi, không phải là 'Chủ tịch Trần'."

"Với tôi, ngài là Alex. Là người cần một ly trà hoa cúc sau một ngày dài," Thiên An đáp, mỉm cười dịu dàng.

Câu nói đơn giản nhưng chân thật này đã chạm đến nơi sâu thẳm trong lòng Alex. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp.

"Cảm ơn, An."

Sau đó, anh đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ bọc nhung. "Đây là cho cô. Không phải quà công việc."

Thiên An mở ra. Bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo, mặt đồng hồ khảm trai, dây da màu kem. Nó thanh lịch, không quá phô trương, nhưng rõ ràng là một món quà vô cùng đắt giá.

"Alex, tôi không thể nhận món quà đắt tiền thế này," cô ngỡ ngàng. "Nó quá..."

"Nó không quá. Nó chỉ là thứ xứng đáng với cổ tay tháo vát của cô," anh cắt lời cô. "Đừng từ chối, An. Cô đã mang đến cho tôi những giây phút tĩnh lặng quý giá nhất trong nhiều năm. Hãy xem nó là sự trân trọng từ một người đàn ông dành cho một người phụ nữ quan trọng."

Anh đứng dậy, bước đến gần cô, nắm lấy cổ tay cô một cách nhẹ nhàng.

"Để tôi đeo cho cô."

Anh tháo chiếc đồng hồ cũ kỹ mà cô vẫn đeo (một chiếc đồng hồ điện tử đơn giản) và chậm rãi đeo chiếc đồng hồ mới vào. Khoảnh khắc anh cúi xuống, cô có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà và gỗ đàn hương phảng phất từ áo sơ mi anh. Ngón tay anh lướt nhẹ trên da tay cô khi cài khóa, tạo ra một cảm giác nhạy cảm và dịu dàng đến khó tả.

Lần tiếp xúc này kéo dài hơn hẳn những lần trước. Bàn tay anh vẫn giữ cổ tay cô, ngón cái anh nhẹ nhàng xoa xoa da cô, dường như kiểm tra độ vừa vặn của chiếc đồng hồ, nhưng thực chất là đang kéo dài sự tiếp xúc.

Tim Thiên An đập loạn xạ, cô cảm nhận được dòng điện chạy qua cơ thể mình. Cả hai đều chìm đắm trong sự im lặng gợi cảm của khoảnh khắc đó.

"Đẹp lắm, An," anh thì thầm, không chỉ khen chiếc đồng hồ, mà còn khen cô.

Anh lùi lại, nhưng ánh mắt anh vẫn quấn lấy cô, đầy sự khao khát và tôn trọng. Thiên An biết rõ: họ đang xây dựng một sự gắn kết không thể chối cãi. Những món quà, những lời tâm sự, và những lần chạm dần quen thuộc đó đang phá vỡ bức tường "ông chủ - nhân viên" một cách triệt để.

Thiên An đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào chiếc đồng hồ mới. Cô không nói lời cảm ơn nào hoa mỹ, chỉ nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lấp lánh sự hiểu biết sâu sắc: "Cảm ơn Alex. Tôi sẽ trân trọng nó."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×