cô nhân viên khách sạn đảm đang

Chương 7


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi nhận chiếc đồng hồ và những lời tâm sự chân thành từ Alex, Thiên An nhận ra mối quan hệ của họ đã bước vào một giai đoạn mới, sâu sắc và nguy hiểm hơn. Cô bắt đầu dành trọn suy nghĩ cho người đàn ông quyền lực và cô đơn này. Mỗi lần chạm mặt, sự căng thẳng giữa họ lại tăng thêm một bậc.

Đêm đó, áp lực công việc của Alex đạt đến đỉnh điểm. Một đối thủ lớn đã tung tin đồn thất thiệt gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến giá cổ phiếu của Viron. Alex phải làm việc liên tục hơn 48 tiếng, và sự kiệt sức hiện rõ trên gương mặt anh.

Thiên An ở lại Penthouse đến tận 3 giờ sáng, cố gắng sắp xếp dữ liệu và chuẩn bị một bản tuyên bố báo chí khẩn cấp. Cô thấy anh bước ra từ phòng tắm, áo sơ mi cài hờ hững, tóc còn ẩm và anh đang tự tay rót cho mình một ly rượu mạnh.

"Alex, ngài nên nghỉ ngơi một chút. Ngài không thể làm việc với tình trạng này," Thiên An lên tiếng, giọng cô lần đầu tiên có sự lo lắng cá nhân thay vì chuyên nghiệp.

"Tôi không thể nghỉ ngơi, An," Alex trả lời, giọng khàn đặc. Anh uống cạn ly rượu trong một hơi, rồi nhìn ra thành phố đang chìm trong ánh đèn đêm. "Cả đế chế này đang nhìn vào tôi. Tôi không được phép gục ngã."

Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy ý chí. Bất chợt, anh bước nhanh về phía cô.

"Tôi biết cô đang lo lắng cho tôi," anh nói, giọng anh gần gũi và chân thật đến mức khiến cô nghẹt thở. "Điều đó khiến tôi cảm thấy mình không cô đơn."

Anh dừng lại ngay trước mặt Thiên An. Cô đứng thẳng, không lùi bước, nhưng tim cô đang đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Cô cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt, mùi rượu mạnh quyện với mùi gỗ đàn hương.

Thiên An không thể kiềm chế. Cô đưa tay lên, hành động theo bản năng, và nhẹ nhàng chạm vào gò má hơi sạm của anh.

"Ngài là người mạnh mẽ nhất tôi từng biết. Ngài sẽ vượt qua được," cô thì thầm, lời nói đầy sự tin tưởng và dịu dàng.

Chính cái chạm đầy an ủi và sự thấu hiểu đó đã làm tan chảy lớp băng cuối cùng trong lòng Alex. Sự căng thẳng, sự mệt mỏi, và sự khao khát bị dồn nén bấy lâu bỗng chốc bùng nổ.

Alex cúi xuống.

Anh không vồ vập, mà là một nụ hôn chậm rãi, thăm dò và sâu sắc. Môi anh chạm vào môi cô, mang theo vị rượu nồng ấm và sự khao khát mãnh liệt.

Thiên An nhắm mắt lại, mọi ý niệm về rào cản địa vị, về sự chuyên nghiệp, đều tan biến. Cô đáp lại nụ hôn của anh, vòng tay mình ôm lấy vai anh, kéo anh lại gần hơn.

Đó là một nụ hôn không chỉ chứa đựng tình dục, mà còn là sự hàn gắn và thừa nhận cảm xúc. Họ trao nhau sự trấn an giữa cơn bão công việc, sự thừa nhận rằng họ không thể chối bỏ sự hấp dẫn giữa cả hai.

Bàn tay Alex siết chặt eo cô, kéo cô hoàn toàn sát vào cơ thể rắn chắc của anh. Cô cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh. Sự gần gũi về thể xác và tinh thần này khiến toàn bộ cơ thể cô nóng bừng lên. Nụ hôn ngày càng sâu hơn, say đắm hơn, khiến cả hai đều lảo đảo.

Sau một khoảnh khắc dài, Alex buông cô ra, nhưng vẫn giữ cô trong vòng tay mình. Cả hai thở dốc, trán chạm vào nhau.

"An," anh thì thầm, tên cô được gọi ra đầy khát vọng. "Tôi... Tôi không thể tin được mình đã làm điều đó."

Thiên An vẫn còn choáng váng. Cô cảm nhận được sự cháy bỏng trên môi, và biết rằng mọi thứ đã thay đổi. Họ đã chính thức vượt qua ranh giới.

"Bây giờ ngài phải làm gì?" Thiên An hỏi, giọng cô run rẩy.

Alex nhìn vào đôi mắt cô, ánh mắt anh giờ đây đầy sự chiếm hữu và một chút hối tiếc vì sự thiếu chuyên nghiệp.

"Tôi phải đối diện với sự thật rằng tôi khao khát cô, An. Và cô cũng vậy," anh nói. "Và tôi sẽ không để cô rời đi đêm nay."

Anh không để cô trả lời. Anh nhẹ nhàng bế cô lên, Thiên An theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ anh. Nụ hôn đầu tiên này đã xóa đi mọi sự nghi ngờ. Họ đã chính thức bước vào một mối quan hệ bị cấm đoán, ẩn giấu sau cánh cửa Penthouse.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×