cô nhân viên khách sạn đảm đang

Chương 8


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, sau nụ hôn bùng nổ, ranh giới giữa ông chủ và nhân viên, giữa quyền lực và phục vụ, đã hoàn toàn bị xóa nhòa.

Alex nhẹ nhàng đặt Thiên An xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính. Anh không vội vã. Giờ đây, anh không còn là Chủ tịch Viron lạnh lùng, mà là một người đàn ông tìm kiếm sự kết nối chân thật và sự an ủi.

Thiên An nhìn anh, ánh mắt cô không còn sự e dè hay sợ hãi, mà là sự say mê và trao gửi. Cô biết mình đang chơi một canh bạc lớn, nhưng cô không thể cưỡng lại cảm xúc và sự hấp dẫn từ người đàn ông này.

Alex cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn thứ hai, lần này dịu dàng và kéo dài hơn, như thể anh đang muốn chắc chắn rằng khoảnh khắc này là có thật. Anh chậm rãi vuốt ve mái tóc cô, rồi di chuyển bàn tay xuống cổ, nơi chiếc vòng cổ ngọc bích vẫn lấp lánh, như một lời nhắc nhở về sự kết nối bí mật của họ.

"Tôi không muốn cô hối hận," Alex thì thầm, giọng anh đầy sự quan tâm.

"Tôi không hối hận, Alex," Thiên An đáp, giọng cô khàn đi vì xúc động. "Tôi chỉ biết rằng, tôi không muốn ngài phải một mình gánh vác mọi chuyện nữa."

Lời nói đó chính là câu trả lời Alex cần. Anh nhận ra, sự gắn kết giữa họ không chỉ là dục vọng, mà là sự đồng điệu của hai tâm hồn cô đơn. Anh cần cô không chỉ vì công việc, mà vì cảm xúc.

Họ cùng nhau trải qua một đêm không ngủ, không chỉ trong sự quấn quýt thể xác mà còn trong những lời thì thầm tâm sự. Alex tiết lộ thêm về những áp lực gia tộc, về sự cô đơn trong đỉnh cao quyền lực, và những gánh nặng mà anh không thể chia sẻ với bất kỳ ai khác. Thiên An kể về những ước mơ nhỏ bé của mình, về gia đình và về niềm đam mê thầm kín với công việc quản lý.

Sự thân mật của họ là một sự pha trộn giữa mãnh liệt và dịu dàng. Mỗi lần chạm vào nhau, mỗi cử chỉ đều là sự khẳng định về tình cảm đang lớn dần. Alex không hề áp đặt, mà là sự trân trọng và tôn thờ cô. Thiên An cảm thấy mình được yêu thương và được công nhận không chỉ với tư cách là một nhân viên, mà là một người phụ nữ quan trọng.

Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh le lói qua rèm cửa Penthouse. Thiên An tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Alex. Cô nhẹ nhàng xoay người, nhìn vào gương mặt anh khi ngủ, vẻ mặt anh lúc này thật bình yên, không còn sự căng thẳng hay lạnh lùng nào.

Cô khẽ đặt một nụ hôn lên trán anh. Cô biết, đêm qua không phải là một sai lầm. Nó là sự khởi đầu của một điều gì đó sâu sắc và định mệnh.

Khi Thiên An chuẩn bị rời đi để kịp quay lại vai trò Trợ lý Quản lý Lễ tân, Alex đã tỉnh giấc. Anh nắm lấy tay cô.

"Nụ hôn đó không phải là do rượu, An. Và đêm qua cũng không phải là do sự kiệt sức," anh nói, ánh mắt anh sắc nét và kiên định. "Tôi muốn cô là của tôi. Bất kể địa vị, bất kể bí mật."

Anh đưa tay chỉnh lại cổ áo đồng phục cho cô, một cử chỉ chăm sóc cá nhân sâu sắc.

"Bây giờ cô phải trở về vai trò của mình. Nhưng hãy nhớ," anh thì thầm, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, "Cô sẽ trở lại đây tối nay. Và mọi rào cản chỉ còn là vỏ bọc. Cô là bí mật ngọt ngào của tôi."

Thiên An gật đầu, lòng cô tràn đầy hạnh phúc và sự lo sợ đan xen. Cô bước ra khỏi Penthouse, quay trở lại guồng quay của Lễ tân khách sạn 5 sao. Không ai biết rằng, cô gái đang nở nụ cười chuyên nghiệp đó vừa trải qua một đêm say đắm với người đàn ông mà họ gọi là "Mr. A" – Chủ tịch bí ẩn của cả tập đoàn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×