cô vợ bất đắc dĩ của tổng tài

Chương 9: Những Cảm Xúc Chưa Nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc sống của Linh và Hùng dường như đang đi theo một quỹ đạo mới, một quỹ đạo mà cả hai đều chưa thực sự hiểu hết, nhưng dường như có điều gì đó đang thay đổi giữa họ. Linh cảm thấy rằng, dù chỉ mới một thời gian ngắn, nhưng tình cảm giữa cô và Hùng đã thật sự bắt đầu phát triển theo một chiều hướng khác biệt. Cảm giác xa lạ, căng thẳng giữa họ dần được thay thế bởi sự gần gũi và quan tâm, dù rằng sự im lặng đôi khi vẫn chiếm ưu thế.

Sau một tuần làm việc căng thẳng, Linh không thể không cảm thấy mệt mỏi. Những cuộc họp liên miên, những quyết định quan trọng mà cô phải tham gia, tất cả khiến cô cảm thấy như đang sống trong một guồng quay không ngừng nghỉ. Tuy nhiên, vào mỗi buổi tối, khi công việc kết thúc, Hùng sẽ nhẹ nhàng hỏi cô rằng: “Em đã mệt chưa?” hoặc “Cần nghỉ ngơi không?”

Dù chỉ là những câu hỏi ngắn gọn, nhưng đối với Linh, đó là một sự quan tâm mà cô chưa từng nghĩ sẽ nhận được từ Hùng. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy khiến cô cảm thấy như có một sự thay đổi trong anh, dù rằng anh vẫn chưa hoàn toàn thể hiện hết mọi cảm xúc của mình.

Một buổi chiều, khi Linh đang ngồi trong phòng làm việc, xem lại những báo cáo cuối ngày, cô bỗng cảm thấy một sự mệt mỏi ập đến. Cô đặt bút xuống, nhắm mắt lại một lúc, nhưng chỉ một lúc sau, cửa phòng làm việc bật mở. Hùng bước vào, trên tay cầm theo một ly trà nóng.

“Em làm việc quá nhiều rồi, nghỉ ngơi chút đi,” anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. Anh đặt ly trà xuống bàn, rồi nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng mà Linh chưa từng thấy trước đây.

Linh ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt cô không khỏi có chút hoang mang. Cô không quen với việc Hùng quan tâm đến mình như vậy, và nó khiến cô cảm thấy hơi lạ lẫm. Cô nhận lấy ly trà từ tay anh, nhưng vẫn không thể giấu đi sự bối rối trong lòng.

“Cảm ơn anh,” Linh nói, giọng hơi run rẩy, không biết phải phản ứng thế nào.

Hùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, nhìn cô một cách chăm chú. “Em biết không, tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy khi làm việc với ai. Cảm giác khi em ở đây… nó làm tôi thấy an tâm hơn. Tôi không chắc mình có thể giải thích được cảm giác đó.”

Linh im lặng, cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hùng sẽ nói những lời như vậy. Anh không phải kiểu người dễ dàng mở lòng, và việc anh chia sẻ cảm xúc của mình như vậy khiến Linh cảm thấy bất ngờ.

Cô đặt ly trà xuống, ánh mắt cô không rời khỏi anh. “Hùng, chúng ta đã thay đổi rất nhiều, phải không?” Câu hỏi của cô không phải là để chờ đợi một câu trả lời ngay lập tức, mà là để cô tự tìm ra câu trả lời cho chính mình.

Hùng nhìn cô, một lúc lâu rồi anh mới nhẹ nhàng gật đầu. “Đúng. Tôi nghĩ, chúng ta đã thay đổi nhiều hơn tôi tưởng. Cô không còn là người vợ hợp đồng mà tôi nghĩ, mà là một người quan trọng trong cuộc sống của tôi.”

Linh nghe những lời này, cảm giác như một lớp vỏ bọc mà cô đã tự tạo ra bấy lâu bỗng chốc tan vỡ. Cô nhìn vào mắt Hùng, không biết phải nói gì, chỉ có thể ngồi đó, cảm nhận sự thật đang dần dần được hé lộ.

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài giữa họ. Linh không thể không cảm thấy rằng, có thể Hùng đang mở lòng với cô, dù chỉ một chút. Cô đã từng nghĩ rằng anh là một người không dễ bị lay động, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã thay đổi.

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, nhìn vào mắt anh. “Tôi không thể hứa rằng mọi thứ sẽ dễ dàng, nhưng tôi tin rằng nếu chúng ta cùng nhau cố gắng, chúng ta sẽ tìm được cách đi tiếp.”

Hùng mỉm cười, nhưng đó không phải là nụ cười lạnh lùng như trước đây. Nó ấm áp, chân thành. “Tôi cũng tin vậy, Linh. Và tôi sẽ cố gắng.”

Tối hôm đó, khi Linh trở về phòng, cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Dù rằng không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng ít nhất, cô đã bắt đầu nhận ra rằng có thể tình yêu giữa họ không phải là thứ gì đó quá khó khăn để đạt được. Có thể nó sẽ đến một cách từ từ, từng chút một, nhưng đó là một tình yêu thực sự, không chỉ dựa vào hợp đồng hay nghĩa vụ.

Linh nhìn vào gương, thấy hình ảnh của chính mình trong đó, nhưng lại cảm thấy như mình đã thay đổi. Những cảm xúc chưa bao giờ dễ dàng với cô, nhưng giờ đây, cô không còn sợ hãi khi đối diện với chúng. Cô không còn là cô gái sợ sự cô đơn, mà là một người sẵn sàng đón nhận những điều chưa biết, kể cả khi chúng đến từ một người mà cô không bao giờ nghĩ sẽ thay đổi.

Những ngày tiếp theo, Linh và Hùng vẫn tiếp tục làm việc cùng nhau, và mỗi lần nhìn vào mắt anh, Linh lại cảm thấy một sự kết nối mạnh mẽ hơn. Tình yêu, dù chưa hoàn hảo, nhưng đã bắt đầu nảy nở từ những điều giản dị, từ những cảm xúc chưa nói.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.