Buổi sáng hôm ấy, không khí trong công ty căng như dây đàn. Sau cơn bão tin đồn, phòng truyền thông của Tập đoàn Lâm Thị gần như không một ai dám thở mạnh. Mọi ánh mắt đều len lén nhìn về phía bàn của Tiểu Kiều, nơi cô đang ngồi im lặng, cúi đầu gõ máy tính như thể không nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh.
“Nghe nói tổng tài tức giận lắm đó.”
“Ừ, tối qua có người thấy anh ta đích thân lên tầng ba kiểm tra lại hệ thống truyền thông nội bộ.”
“Trời đất! Tầng ba là chỗ của mình mà! Không khéo…”
“Suỵt, nhỏ thôi. Con bé Tiểu Kiều kia chắc tiêu rồi.”
Tiểu Kiều giả vờ không nghe thấy, nhưng đôi bàn tay cô hơi run trên bàn phím. Mặc dù ngoài miệng cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, song sâu trong lòng lại đang cuộn lên nỗi bất an khó tả. Chỉ vì một ly cà phê ngu ngốc và một tấm hình lan truyền không kiểm soát, sự nghiệp cô dày công gầy dựng suốt ba năm có thể tan như bọt biển.
Cô cắn môi, định đứng dậy đi pha thêm tách cà phê để lấy lại bình tĩnh thì điện thoại bàn reo lên.
Giọng của trợ lý tổng giám đốc vang lên, đều đều:
“Cô Tiểu Kiều, tổng tài gọi cô lên phòng làm việc. Ngay bây giờ.”
Cả văn phòng im phăng phắc. Mọi người quay lại nhìn cô như thể đang tiễn đưa một người sắp bị “xử tử”.
Tiểu Kiều nuốt khan, mím môi đứng dậy. Cô cố giữ lưng thẳng, tay nắm chặt túi tài liệu bước về phía thang máy riêng dành cho ban lãnh đạo.
Phòng tổng tài nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà Lâm Thị, nơi mọi thứ đều mang màu sắc lạnh lùng — từ tường kính, bàn gỗ đen bóng cho đến mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương.
Khi cửa mở ra, Lâm Duy Khiêm đang đứng bên cửa sổ, tay đút túi quần, ánh sáng buổi sáng chiếu lên gương mặt anh, tạo nên một đường nét sắc lạnh đến mức không ai dám đến gần.
“Ngồi đi.” – Giọng anh trầm, thấp, nhưng đầy uy lực.
Tiểu Kiều hít sâu, cố gắng không run. “Dạ, tổng tài.”
Anh xoay người, ánh mắt chạm vào cô — ánh mắt sâu thẳm đến mức khiến tim cô vô thức lỡ một nhịp. Nhưng chỉ trong chốc lát, anh trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, giọng nói như lưỡi dao cắt vào không khí:
“Cô có biết tin đồn giữa tôi và cô lan đến đâu rồi không?”
“Dạ… tôi có nghe nói… nhưng thật sự không phải như vậy. Hôm đó chỉ là—”
“—Một tai nạn đổ cà phê?” Anh nhướn mày. “Cô nghĩ ai sẽ tin điều đó?”
Tiểu Kiều cắn môi. “Tôi không cố ý. Và tôi sẽ xin lỗi, nếu cần, trước toàn thể công ty.”
Duy Khiêm im lặng trong vài giây, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn đang cố gắng giữ bình tĩnh kia. Có một điều gì đó nơi cô khác với những người phụ nữ từng cố tiếp cận anh — không có giả vờ yếu đuối, không có nũng nịu, chỉ là một sự quật cường pha chút bướng bỉnh.
Anh chậm rãi nói:
“Xin lỗi không đủ. Cổ đông lớn đang yêu cầu tôi công khai giải thích. Báo chí cũng không buông tha.”
Tiểu Kiều cúi đầu, giọng nhỏ hẳn:
“Tôi sẽ xin nghỉ việc. Như vậy sẽ dễ giải quyết hơn.”
Anh hơi nhíu mày, rồi nở nụ cười nhẹ — nụ cười khiến cô có cảm giác không lành.
“Cô nghĩ rời đi là xong sao? Nếu cô nghỉ, người ta càng tin rằng cô là ‘người của tôi’. Càng khó dập tin đồn.”
Cô khựng lại, không nói được lời nào.
Duy Khiêm bước chậm đến gần, ánh mắt như quét thẳng vào cô:
“Tôi có một cách giải quyết. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ bảo đảm sự nghiệp của cô không chỉ được cứu mà còn thăng tiến.”
“Cách gì ạ?”
Anh dừng lại cách cô chưa đến một mét, cúi người sát xuống, giọng trầm thấp đến mức gần như thì thầm:
“Ký với tôi một hợp đồng hôn nhân.”
Tiểu Kiều giật nảy người, mắt mở to:
“Anh… nói gì cơ?”
“Chúng ta sẽ kết hôn trên giấy tờ. Sáu tháng. Sau khi tin đồn lắng xuống, tôi sẽ công bố ly hôn, cô nhận được một khoản thù lao xứng đáng, kèm theo chức vụ trưởng nhóm sáng tạo mà cô mong muốn. Đơn giản, rõ ràng.”
Cô trợn tròn mắt, gần như không tin nổi vào tai mình. “Anh điên rồi! Tôi còn không biết rõ anh là người thế nào—”
Anh lạnh giọng cắt ngang:
“Và tôi cũng chẳng hứng thú biết cô là ai. Đây là một giao dịch, không phải tình yêu.”
Câu nói của anh như dội thẳng vào lòng cô.
Không khí trong phòng đặc quánh lại. Tiểu Kiều đứng phắt dậy:
“Tôi không bán mình để giải quyết scandal cho anh đâu, tổng tài.”
Duy Khiêm khoanh tay, ánh mắt vẫn bình thản.
“Tôi không ép cô. Nhưng nếu cô từ chối, sáng mai toàn bộ công ty, thậm chí báo chí sẽ nhận được thông cáo rằng cô bị sa thải vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp.”
Cô nghẹn họng. Anh đang uy hiếp cô — một cách thản nhiên và lạnh lùng.
“Cô có mười phút để suy nghĩ.”
Anh nói xong, quay người về phía cửa sổ, mặc cho cô đứng chết lặng giữa căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Mười phút ấy dài như cả thế kỷ. Tiểu Kiều nhìn ra ngoài cửa kính, thành phố xa hoa bên dưới vẫn ồn ào, náo nhiệt như chẳng hề liên quan gì đến nỗi hoang mang của cô.
Nếu cô từ chối, cô sẽ mất việc, mất danh tiếng, có thể không bao giờ được nhận vào ngành truyền thông nữa.
Nếu cô đồng ý… cô sẽ trở thành “vợ giả” của người đàn ông kiêu ngạo này.
Cô thở dài, đôi môi mím chặt đến trắng bệch.
“Tôi đồng ý.”
Giọng cô khàn đặc, nhưng dứt khoát.
Duy Khiêm xoay lại, nhìn cô một thoáng, rồi khẽ gật đầu.
“Tốt. Trợ lý của tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng. Sáu tháng, bắt đầu từ hôm nay.”
Ba ngày sau, “đám cưới bí mật của Tổng Tài Lâm Thị” trở thành tin nóng trên khắp các mặt báo. Tên cô được nhắc đến trong hàng loạt bài viết, nhưng với danh xưng mới: “phu nhân của Lâm Duy Khiêm”.
Trong khi cả giới truyền thông phát sốt, Tiểu Kiều ngồi lặng trước gương trong căn biệt thự sang trọng mà anh sắp xếp. Trên bàn là chiếc nhẫn cưới tinh xảo nhưng lạnh ngắt — giống hệt như người đàn ông đã ép cô ký vào tờ giấy định mệnh kia.
Cô tự cười nhạt với chính mình.
“Sáu tháng thôi, Tiểu Kiều. Chỉ sáu tháng. Cố chịu là xong.”
Cửa phòng mở ra. Duy Khiêm bước vào, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, mùi hương trầm dịu dàng nhưng mang cảm giác xa cách.
Anh nhìn cô qua gương:
“Buổi tối nay chúng ta có tiệc công ty. Là vợ hợp pháp của tôi, cô nên đi cùng.”
Tiểu Kiều quay lại, ánh mắt đầy mỉa mai:
“Phu nhân hợp đồng, tổng tài có muốn tôi diễn sâu không?”
Anh đáp, không chút cảm xúc:
“Chỉ cần cô biết vai mình là đủ.”
Rồi anh quay đi, để lại cô cùng ánh nhìn cay đắng trong gương.
Buổi tối, dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy của khách sạn, Tiểu Kiều khoác lên mình bộ váy dạ hội màu ngọc trai mà trợ lý anh đã chọn. Cô bước bên cạnh Duy Khiêm, cánh tay anh nhẹ đặt lên eo cô — một cử chỉ hoàn hảo cho ống kính, nhưng lại khiến tim cô khẽ loạn.
Tiếng máy ảnh nháy liên tục, tiếng người thì thầm xung quanh:
“Cô ấy chính là vợ mới cưới của tổng tài đấy.”
“Xinh thật… nhưng nghe nói là nhân viên cũ của công ty cơ mà.”
Duy Khiêm mỉm cười nhạt, cúi xuống nói nhỏ bên tai cô:
“Từ giờ, cô là vợ tôi trước mặt mọi người. Đừng quên điều đó.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào anh — kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng ẩn sâu là thứ gì đó cô chưa thể gọi tên.
Khi buổi tiệc kết thúc, Duy Khiêm đưa cô trở về. Trên đường, anh bất ngờ nói, giọng trầm mà chậm rãi:
“Cô ghét tôi đến vậy sao?”
Tiểu Kiều quay mặt ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nhạt:
“Tôi không có quyền ghét. Tôi chỉ đang đóng vai trong vở kịch của anh thôi.”
Anh im lặng thật lâu, rồi khẽ nói:
“Vậy thì cứ coi như tôi là đạo diễn tồi, còn cô là diễn viên giỏi. Sáu tháng… xem ai sẽ diễn tốt hơn.”
Cô không đáp, chỉ nghe tim mình đập loạn trong lồng ngực.
Sáu tháng — cô tự nhủ — chỉ là sáu tháng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô không hề biết rằng, trò chơi giả dối này chính là khởi đầu của một tình yêu thật sự.