cô vợ bướng bỉnh của tổng tài lạnh lùng

Chương 4: Cô Vợ Bất Đắc Dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên sau “đám cưới hợp đồng”, Tiểu Kiều tỉnh dậy với cảm giác lạ lẫm đến khó tả. Trần nhà cao, rèm cửa trắng mịn như sương sớm, ánh nắng xuyên qua từng lớp vải nhẹ nhàng rọi xuống khuôn mặt cô.

Căn phòng này chẳng hề giống phòng ngủ của cô trước đây — nơi nhỏ hẹp, đầy sách, giấy note và mùi cà phê phảng phất. Ở đây, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức xa cách: giường rộng, tủ quần áo gỗ lim, bàn trang điểm tinh xảo, thậm chí cả lọ hoa trên bàn cũng được cắm tỉ mỉ theo phong thủy.

Cô xoay người, thở dài. “Chào buổi sáng, cuộc đời ‘phu nhân hợp đồng’.”

Trên bàn đầu giường là một tờ giấy gấp gọn gàng. Nét chữ mạnh mẽ, gọn gàng — chắc chắn là của Lâm Duy Khiêm.

“7h30 sáng, tài xế sẽ đưa cô đến công ty.

Đừng quên, hôm nay cô xuất hiện với tư cách vợ tôi.”

Phía dưới còn có chữ ký nguệch ngoạc — lạnh lùng đến phát bực.

Cô cầm tờ giấy lên, nhíu mày.

“Đàn ông gì mà khô khan như bản báo cáo tài chính vậy trời.”

Sau khi ăn sáng với quản gia — một người phụ nữ trung niên hiền lành tên bà Lý, Tiểu Kiều được hướng dẫn đi tham quan căn biệt thự.

Ngôi nhà nằm ở khu biệt lập ngoại ô, có hồ bơi, vườn cây xanh mướt và phòng khách rộng bằng cả căn hộ cũ của cô. Mỗi bước chân vang lên trong không gian yên tĩnh khiến cô có cảm giác mình đang lạc vào một thế giới khác — thế giới của những con người “thượng lưu” mà cô từng chỉ thấy trên báo.

Bà Lý cười hiền:

“Cô Tiểu Kiều, cậu chủ dặn tôi chuẩn bị phòng riêng cho cô. Phòng cậu chủ ở phía đối diện hành lang.”

Tiểu Kiều nhướng mày, giọng pha chút mỉa mai:

“Vậy nghĩa là chúng tôi… không ngủ cùng?”

Bà Lý khẽ cười, tránh né:

“Cô hỏi thì tôi không dám nói, nhưng có vẻ cậu chủ muốn cô được thoải mái.”

“Thoải mái?” – Cô bật cười khẽ – “Hay là giữ khoảng cách?”

Cô tự nói, tự cười, rồi bước vào căn phòng riêng — nơi mọi thứ được chuẩn bị tươm tất, từ tủ quần áo cho đến bàn làm việc. Có cả một kệ sách nhỏ chứa toàn tiểu thuyết lãng mạn — thứ duy nhất khiến cô thấy ấm lòng trong căn nhà lạnh lẽo này.

Buổi tối, Duy Khiêm trở về. Anh vẫn trong bộ vest đen, cà vạt chỉnh tề, gương mặt nghiêm nghị. Khi bước vào nhà, anh chỉ khẽ gật đầu với bà Lý rồi liếc nhìn Tiểu Kiều đang ngồi xếp giấy trên bàn ăn.

“Cô làm gì vậy?” – Anh hỏi, giọng đều đều.

“Tôi đang gấp sao giấy. Dễ thương mà, anh thử không?”

Anh nhìn đống sao nhỏ li ti đủ màu sắc trên bàn, lắc đầu:

“Tôi không có thời gian cho mấy thứ trẻ con đó.”

Tiểu Kiều nhướng mày:

“Vậy anh có thời gian để kết hôn giả với tôi cơ à? Kỳ lạ ghê.”

Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng. “Cô nên nhớ, hợp đồng của chúng ta không bao gồm việc nói chuyện vô ích.”

Cô chống cằm, cười nhạt:

“Thì ra tổng tài Lâm Thị không chỉ nổi tiếng lạnh lùng mà còn khô khan bậc nhất.”

Duy Khiêm hít một hơi, rõ ràng đang cố kiềm chế.

“Cô có thể im lặng trong bữa tối được không?”

“Được thôi. Nhưng anh phải cho tôi quyền chọn món ăn.”

“Tùy.”

Cô vỗ tay:

“Tốt! Vậy tối mai ăn mì gói. Tôi nấu.”

Anh khẽ quay đầu, ánh mắt bất lực pha chút… buồn cười. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh thấy có người dám nói chuyện kiểu này với mình.

Đêm xuống, Tiểu Kiều không ngủ được. Cô ra ban công, nhìn thành phố lung linh phía xa. Từ trên cao, ánh đèn rọi lên mặt hồ, phản chiếu bóng dáng cô — nhỏ bé và cô đơn giữa thế giới của người khác.

“Sáu tháng thôi…” – cô lẩm bẩm – “chỉ sáu tháng.”

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương trầm dịu — mùi nước hoa của anh. Cô quay lại, và bắt gặp Duy Khiêm đang đứng dựa vào lan can đối diện, ly rượu vang trong tay.

“Cô chưa ngủ à?”

“Anh cũng thế.” – Cô đáp, giọng nhẹ tênh.

“Tôi có việc phải suy nghĩ.”

“Còn tôi thì đang cố nghĩ xem mình có điên không khi ký vào cái hợp đồng đó.”

Anh liếc cô, khoé môi khẽ nhếch — không rõ là cười hay mỉa.

“Cô không điên. Cô chỉ… liều.”

“Còn anh thì tàn nhẫn.” – Cô đáp ngay, không do dự.

Anh không phủ nhận, chỉ im lặng uống rượu.

Sau vài phút, anh nói khẽ:

“Cô ghét tôi lắm phải không?”

Cô nhìn anh, mắt phản chiếu ánh đèn đêm.

“Không. Tôi chỉ ghét cảm giác phải sống như một món hàng trong giao dịch của anh.”

Câu trả lời khiến anh thoáng ngẩn ra. Có điều gì đó len vào tim anh, rất lạ, rất nhẹ nhưng khiến ngực anh căng tức.

Anh đặt ly xuống, giọng trầm hơn:

“Tôi không có ý xúc phạm. Chỉ là… đây là cách duy nhất để bảo vệ cả hai chúng ta khỏi scandal.”

Cô bật cười:

“Bảo vệ? Hay là kiểm soát?”

Anh nhìn sâu vào mắt cô, nhưng lần này không có sự lạnh lùng thường thấy. Thay vào đó là chút mơ hồ — như thể chính anh cũng không rõ mình đang nghĩ gì.

“Có lẽ… là cả hai.”

Hôm sau, họ đến công ty cùng nhau. Cả tầng làm việc gần như ngừng thở khi thấy Tổng tài Duy Khiêm đi cạnh một cô gái mặc váy trắng, khuôn mặt thanh thoát — người mà ai cũng nhận ra là Tiểu Kiều.

Bàn tán rộ lên khắp nơi.

“Trời ơi, họ thật sự kết hôn rồi hả?”

“Nghe nói tổ chức bí mật ở nước ngoài đấy!”

“Không thể tin nổi! Cô ta đúng là vận may ngàn năm có một!”

Tiểu Kiều nghe hết nhưng vẫn giữ gương mặt bình thản. Cô không muốn thể hiện điều gì cả. Duy Khiêm bước đi bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị, tay đút túi quần, như thể mọi ánh nhìn xung quanh đều vô nghĩa.

Khi đến thang máy riêng, anh khẽ nói nhỏ, chỉ đủ cô nghe:

“Cô làm tốt lắm. Tiếp tục như vậy.”

Cô nghiêng đầu, đáp nhỏ:

“Tôi không phải nhân viên đóng thế. Đừng nói kiểu đó.”

Anh quay sang nhìn, ánh mắt thoáng chút khó chịu nhưng rồi lại im lặng. Cánh cửa thang máy khép lại, để lại vô số ánh nhìn tò mò phía sau.

Buổi trưa, trong căn phòng họp nhỏ, Duy Khiêm đưa cho cô một tập tài liệu.

“Đây là bản thỏa thuận phụ. Cô cần ký để hoàn tất hợp đồng.”

Cô nhìn qua — từng điều khoản rõ ràng, rành mạch như thể anh sợ cô “lách luật”:

Không được rời khỏi biệt thự khi chưa có sự cho phép.

Khi xuất hiện trước công chúng, phải giữ hình ảnh “phu nhân tổng tài”.

Không được tiếp xúc riêng với báo chí.

Không được hẹn hò, hoặc dính tin đồn với người khác.

Cô đọc xong, nhếch môi:

“Anh nghĩ mình đang thuê bảo mẫu hay tù nhân vậy?”

“Tôi gọi đó là phòng tránh rắc rối.”

“Tôi gọi đó là kiểm soát.”

“Tùy cô nghĩ sao. Nhưng nếu cô vi phạm, hợp đồng chấm dứt, và cô sẽ phải bồi thường.”

Cô nhìn anh — gương mặt anh bình thản, ánh mắt lạnh như mặt hồ mùa đông. Nhưng trong giây phút đó, cô bỗng cảm thấy thương hại — không phải cho mình, mà cho anh.

Một người đàn ông quyền lực đến thế, nhưng sống cô độc đến mức phải ký hợp đồng để có một người bên cạnh.

Buổi tối, khi cô đang đọc sách trong phòng, cửa gõ nhẹ. Duy Khiêm đứng đó, không cà vạt, áo sơ mi xắn tay, trông thoải mái hơn mọi khi.

“Tôi làm phiền chứ?”

“Hơi nhiều.” – Cô đáp, nhưng vẫn mở cửa.

Anh bước vào, tay cầm một hộp nhỏ.

“Tôi nghĩ cô nên có cái này. Cho hợp vai.”

Cô mở hộp — bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

“Đắt lắm nhỉ. Anh không sợ tôi đem bán à?”

Anh khẽ cười:

“Nếu cô đủ can đảm làm vậy, tôi sẽ khen cô dũng cảm.”

Cô tròn mắt:

“Anh đúng là không biết đùa.”

“Tôi không cần đùa. Chúng ta có thỏa thuận. Nhưng nếu muốn, cô có thể coi đó là quà cưới.”

Cô ngẩn người, nhìn chiếc nhẫn, rồi khẽ nói:

“Cảm ơn… nhưng tôi chưa quen với việc làm vợ ai đó.”

Anh đáp nhẹ, giọng bất ngờ ấm hơn:

“Tôi cũng chưa quen có ai đó trong nhà mình.”

Câu nói khiến căn phòng im bặt. Họ nhìn nhau vài giây — ánh mắt chạm nhau, vừa xa lạ vừa kỳ lạ thân thuộc.

Rồi anh quay đi, khẽ nói:

“Ngủ ngon, phu nhân.”

Cửa khép lại, để lại cô với trái tim đang đập loạn.

Cô khẽ thì thầm với chính mình:

“Tổng tài đáng ghét… sao anh lại khiến tôi thấy rung động chứ?”

Ngoài trời, cơn gió đêm thổi nhẹ qua khung cửa, mang theo hương trầm thoảng hương rượu. Trong căn biệt thự xa hoa ấy, hai con người xa lạ bắt đầu một cuộc sống chung — vừa lạ lẫm, vừa nguy hiểm, vừa… bắt đầu có chút ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×