Buổi sáng đầu tiên tại biệt thự Lâm Duy Khiêm, Tiểu Kiều tỉnh dậy với cảm giác... như đang ở một hành tinh khác.
Trần nhà trắng tinh, rèm cửa bay phấp phới, và một mùi hương thanh mát dịu nhẹ lan khắp không gian — mùi hương đặc trưng mà cô từng ngửi thấy trên áo anh hôm ký hợp đồng.
“Trời đất ơi… nơi này to gấp mười lần căn hộ của mình,” cô lẩm bẩm, ngồi bật dậy.
Tấm chăn satin trượt xuống, để lộ bộ đồ ngủ sang trọng mà người giúp việc đã chuẩn bị. Cô chạm tay vào vải, nhíu mày: “Đắt thế này chắc bằng cả tháng lương của mình mất…”
Cô định bước xuống giường thì suýt trượt ngã. Nền nhà lát đá cẩm thạch trơn bóng, lạnh đến mức khiến cô co rúm lại.
Tiểu Kiều càu nhàu, “Đúng là nhà giàu, ngay cả sàn nhà cũng muốn dọa người ta chết rét à?”
Bỗng, cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục giúp việc bước vào, cúi đầu:
– Tiểu thư, bữa sáng đã sẵn sàng. Tổng tài đang chờ ở phòng ăn.
Cô trợn tròn mắt:
– Hả? Anh ta dậy sớm vậy à?
– Tổng tài luôn dậy lúc sáu giờ để chạy bộ và kiểm tra thị trường chứng khoán ạ.
“...Ừ, người ta là tổng tài, mình là dân đen, khác nhau là phải.” – Tiểu Kiều thở dài, khoác áo ngoài rồi bước xuống.
Phòng ăn rộng như nhà hàng năm sao. Dưới ánh sáng buổi sớm, Duy Khiêm ngồi trầm tĩnh đọc báo, áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay cầm tách cà phê. Mọi cử chỉ của anh đều toát ra vẻ quy củ, nghiêm nghị, xa cách.
Trên bàn là hàng loạt món ăn được bày biện tinh xảo: bánh mì bơ, trứng lòng đào, thịt nguội, nước ép cam tươi…
Tiểu Kiều ngập ngừng kéo ghế ngồi đối diện.
Anh ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh liếc qua cô, rồi nhẹ nhàng gấp tờ báo lại.
– Cô dậy trễ mười lăm phút.
– À, xin lỗi… Tôi chưa quen giờ giấc ở đây.
– Ở đây, mọi việc đều theo thời gian biểu. Tôi không thích người khác tùy tiện.
Câu nói ấy khiến cô muốn... ném cái bánh mì vào mặt anh.
“Người ta chỉ dậy muộn tí thôi mà!” – cô nghĩ, nhưng vẫn mỉm cười miễn cưỡng:
– Tôi sẽ cố gắng làm quen.
Anh không đáp, chỉ lạnh lùng cắt miếng trứng rồi ăn, động tác chuẩn xác như thể đang thực hiện nghi thức.
Không chịu được không khí yên tĩnh chết người, Tiểu Kiều cố bắt chuyện:
– Ờm… căn nhà này to thật đấy. Một mình anh ở chắc buồn lắm ha?
– Tôi không có thời gian để buồn.
“Anh này là robot à?” – cô thầm kêu khổ.
Đúng lúc đó, điện thoại cô reo lên. Nhạc chuông là bài pop vui nhộn “Cục cưng của em ơi”, vang khắp phòng ăn tĩnh lặng.
Duy Khiêm nhíu mày, giọng trầm thấp:
– Có thể tắt đi không?
– À, xin lỗi… – Cô luống cuống bấm tắt, mặt đỏ như gấc.
Anh thản nhiên nói thêm:
– Lần sau, trước khi đến bàn ăn, hãy chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.
Cô nhếch mép:
– Anh có quy định cả chuyện này sao?
– Có. Ở đây, tôi ghét sự ồn ào.
Tiểu Kiều cắn miếng bánh mì, nhai mạnh như thể đang cắn vào cái bản mặt điềm tĩnh kia.
Buổi sáng trôi qua với bầu không khí nặng nề như sắt đá.
Đến trưa, cô quyết định “khám phá lãnh thổ” của mình. Biệt thự có ba tầng, hồ bơi trong nhà, phòng gym, phòng chiếu phim, và cả vườn hoa rộng như công viên.
“Anh ta chắc ở đây chẳng thiếu gì, ngoài nụ cười.” – cô vừa nghĩ vừa nghịch mấy chậu cúc trắng trước hiên.
Bất ngờ, từ phía sau vang lên giọng trầm thấp quen thuộc:
– Cô không nên ra nắng quá lâu.
Tiểu Kiều giật mình, quay lại thấy Duy Khiêm đang đứng, áo sơ mi xắn tay, cầm tập tài liệu.
– Tôi đâu phải ma cà rồng, sợ ánh nắng làm gì.
Anh nhíu mày:
– Da cô bị rám nắng, hình ảnh không phù hợp nếu có ai chụp được.
– Anh nghĩ ai rảnh mà chụp tôi chứ? – cô bật cười.
– Cô quên rồi à? Chúng ta đang “kết hôn giả”. Một khi có phóng viên, mọi thứ đều có thể trở thành đề tài.
Cô khựng lại.
Đúng thật… tất cả chỉ là hợp đồng. Một cuộc sống “chung nhà” không có tình cảm, chỉ là vở kịch hoàn hảo.
Cô nuốt xuống cảm giác khó chịu, cười nhẹ:
– Biết rồi, tổng tài nghiêm khắc ạ.
Anh liếc cô, ánh mắt thoáng mềm đi một chút.
– Đừng châm chọc. Tôi chỉ không muốn cô gặp rắc rối.
Lần đầu tiên, giọng anh không còn lạnh như băng.
Cô thoáng sững, rồi quay đi, tránh ánh mắt ấy:
– Tôi tự biết chăm sóc mình. Anh lo công việc đi, đừng quan tâm tôi quá.
Duy Khiêm định nói gì đó, nhưng cô đã bước vào nhà.
Chiều đến, Tiểu Kiều ngồi xem phim trong phòng khách. Cô chọn bộ phim hài lãng mạn, tiếng cười rộn rã vang khắp phòng.
Đúng lúc cao trào, Duy Khiêm đi ngang, liếc qua màn hình, rồi cau mày:
– Cô bật nhỏ tiếng được không?
– Đây là phòng khách chung mà?
– Tôi đang họp trực tuyến trong phòng làm việc, cách âm không hoàn toàn.
– Anh họp thì đóng cửa lại, liên quan gì tôi!
– Tôi không có thói quen đóng cửa khi ở nhà.
– Tôi cũng không có thói quen im như tượng!
Hai người nhìn nhau, tia lửa điện như bắn ra.
Cô giơ điều khiển lên, bấm tắt tivi.
– Được, tổng tài thắng.
Anh đáp gọn:
– Tốt.
Nhưng vừa quay đi, anh lại nghe tiếng nhạc bật lên — lần này là… nhạc rock.
Tiểu Kiều cười tinh nghịch:
– Tôi bật bằng điện thoại, không liên quan đến tivi.
Duy Khiêm siết chặt quai cặp, gằn giọng:
– Cô thật sự muốn khiêu khích tôi?
– Không, tôi chỉ đang “thích nghi” với môi trường mới thôi.
Anh hít sâu, cố kìm cơn tức, rồi lạnh lùng bước thẳng lên tầng.
Còn cô thì cười khoái chí, giơ nắm tay tự thưởng: “Một điểm cho Tiểu Kiều!”
Tối đó, bầu không khí lại quay về yên ắng.
Khi chuẩn bị đi ngủ, Tiểu Kiều phát hiện tấm bảng “Lịch sinh hoạt” dán trên cửa phòng mình.
Cô đọc to:
– “6h: thức dậy. 7h: ăn sáng. 8h–12h: công việc tự do. 13h: ăn trưa. 19h: ăn tối.”
Rồi cô hét lên:
– Cái gì đây, quân đội à?!
Cô cầm tờ giấy chạy thẳng đến phòng Duy Khiêm, đập cửa:
– Anh dán cái này lên cửa tôi làm gì?
Anh mở cửa, vẫn với vẻ bình thản:
– Tôi chỉ giúp cô thích nghi với lịch sinh hoạt của nhà này.
– Tôi không cần ai sắp xếp đời sống cá nhân của tôi!
– Nếu cô sống ở đây, cô phải tuân theo quy tắc.
– Quy tắc gì kỳ cục thế? Đây là hôn nhân giả, không phải tôi làm nhân viên anh!
Ánh mắt anh chợt trầm xuống:
– Chính vì là hôn nhân giả, nên mọi thứ càng phải có trật tự.
Cô nhìn anh, trong mắt ánh lên sự phản kháng:
– Tôi không biết anh điều hành công ty kiểu gì, nhưng với tôi, sống là phải tự do. Tôi không phải con robot trong hệ thống của anh đâu!
Nói rồi cô xoay người bỏ đi, để lại anh đứng lặng, ánh mắt phức tạp nhìn theo.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, có người dám lớn tiếng với anh như vậy.
Duy Khiêm khẽ cười nhạt, lẩm bẩm:
– Cô thật sự là một ngoại lệ, Tiểu Kiều…
Đêm khuya.
Tiểu Kiều ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn rực rỡ ánh đèn. Cô nghĩ về tất cả những gì xảy ra trong hai ngày qua — cuộc sống xa hoa, người đàn ông lạnh lùng, và bản hợp đồng hôn nhân kỳ lạ.
Cô thở dài:
– Mình đúng là điên thật… Sao lại chui đầu vào mớ rắc rối này cơ chứ?
Cô không biết rằng ở phòng đối diện, Duy Khiêm vẫn còn thức. Anh đứng bên ban công, nhìn về phía cửa sổ nơi cô ngồi.
Trong ánh đèn vàng hắt ra, cô gái nhỏ nhắn ấy đang chống cằm, tóc xõa, đôi mắt trầm buồn.
Một cảm giác lạ lùng len vào tim anh — thứ cảm giác mà anh tưởng đã quên mất từ lâu.
Cuộc sống chung của họ chỉ vừa bắt đầu.
Một tổng tài lạnh lùng thích kiểm soát.
Một cô gái bướng bỉnh ghét gò bó.
Hai thế giới trái ngược bị buộc phải va chạm — và từ trong va chạm ấy, ngọn lửa cảm xúc dần được thắp lên.
“Sống chung với tổng tài” – hóa ra, vừa là cực hình, vừa là… khởi đầu của một định mệnh không ai ngờ tới.