Buổi sáng hôm ấy, văn phòng công ty Lâm Thị rộn ràng khác thường.
Các phòng ban đều được trang trí lấp lánh, băng rôn “Kỷ niệm 15 năm thành lập Tập đoàn Lâm Thị” treo nổi bật ở sảnh chính. Tất cả nhân viên đều bàn tán về buổi dạ hội tối nay – nơi sẽ quy tụ toàn bộ ban lãnh đạo, đối tác chiến lược, cùng giới truyền thông lớn.
Tiểu Kiều ngồi trong góc, gõ bàn phím lạch cạch.
Nhưng cô chẳng tập trung nổi.
“Buổi tiệc đó… chắc chắn mình phải đi, vì hợp đồng ‘vợ giả’ quy định rõ: xuất hiện cùng tổng tài trong các sự kiện công khai.”
Cô thở dài, gác cằm lên tay, tự lẩm bẩm:
– Đi với anh ta khác nào dấn thân vào bão tin đồn lần nữa…
Đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ “Tổng tài băng sơn” (cô đặt biệt danh riêng cho anh trong danh bạ).
“18h xe sẽ đón cô ở cổng chính. Ăn mặc phù hợp.”
Cô cười khẩy:
– Ăn mặc phù hợp là sao? Anh ta tưởng ai cũng sống trong tủ đồ hàng hiệu như mình chắc?
Cô nhắn lại:
“Phù hợp là theo tiêu chuẩn của anh hay của con người bình thường?”
Tin nhắn đến rất nhanh:
“Của tôi.”
“...Rồi, bó tay.” – Cô buông điện thoại xuống bàn, quyết định tan ca sớm để chuẩn bị.
Căn phòng thay đồ tạm thời biến thành “chiến trường”.
Cô bạn thân cùng phòng – Linh Đan – giúp cô lựa váy.
– Cái này hợp nè, váy trắng lệch vai, sang mà vẫn dịu dàng.
– Dịu dàng cái đầu! Mình mà mặc trắng đi cạnh anh ta thì nhìn như thư ký mới ra trường ấy.
– Vậy thử đỏ đô, sexy hơn chút đi.
– Sexy cạnh tổng tài? Báo chí lại giật tít “Cô vợ giả quyến rũ chồng tổng tài” mất.
Cả hai cười rũ. Sau mấy chục phút vật lộn, cuối cùng Tiểu Kiều chọn một bộ váy đen ôm dáng đơn giản, cổ chữ V sâu vừa phải, chất liệu satin ánh nhẹ, tôn lên làn da trắng mịn và dáng người thanh mảnh.
Mái tóc cô búi cao, vài lọn thả tự nhiên quanh gương mặt, đôi môi điểm chút son đỏ.
Khi soi mình trong gương, ngay cả Tiểu Kiều cũng phải thốt:
– Ừm… nhìn cũng được ghê. Tổng tài mà không bất ngờ thì chắc mắt anh ta có vấn đề thật.
18h đúng, xe đen bóng đỗ trước cổng.
Duy Khiêm bước xuống, áo vest đen vừa vặn, cà vạt bạc, vẻ điềm tĩnh khiến không ít nhân viên nữ xung quanh xao xuyến.
Anh mở cửa xe, nhìn cô bằng ánh mắt bình thản.
Nhưng khi Tiểu Kiều bước ra khỏi tòa nhà, anh thoáng sững lại.
Bộ váy đen giản dị mà tinh tế, cùng phong thái tự nhiên của cô khiến anh – người vốn không mấy bận tâm đến vẻ ngoài phụ nữ – phải im lặng một lúc.
Anh khẽ nói:
– Cô… thay đổi nhiều đấy.
Cô cười nhạt:
– Ờ, cũng phải “đầu tư hình ảnh” một chút, kẻo tổng tài mất mặt.
Anh nghiêng đầu, khóe môi thoáng nhếch:
– Tôi chưa bao giờ nghĩ cô có thể khiến người khác chú ý đến vậy.
– Ý anh là tôi bình thường đến mức khó coi à?
– Không, là cô giỏi che giấu thôi.
Cô ngẩn người, tim bỗng đập mạnh một nhịp.
Lời khen của anh, dù rất nhẹ, vẫn khiến lòng cô xao động lạ lùng.
Buổi dạ hội tổ chức tại khách sạn cao cấp bậc nhất thành phố. Ánh đèn pha lê phản chiếu lung linh, tiếng nhạc hòa tấu vang lên êm dịu.
Khi Duy Khiêm cùng Tiểu Kiều bước vào, tất cả ánh mắt đều hướng về họ.
Một giây im lặng, rồi hàng loạt tiếng xì xào nổi lên:
– Trời, người đó là ai vậy?
– Hình như là cô gái trong tin đồn lần trước!
– Không thể nào… nhìn sang trọng vậy cơ mà.
Tiểu Kiều mỉm cười, nhẹ nhàng khoác tay anh như đã quen thuộc.
Duy Khiêm không phản đối, thậm chí còn khẽ siết tay cô, ra hiệu im lặng.
“Được thôi, diễn thì diễn cho tới.” – Cô nghĩ, bước cùng anh vào khán phòng.
Giữa không gian đầy những người quyền lực, ánh mắt anh sắc lạnh, còn cô lại là điểm sáng mềm mại, tự nhiên.
Cặp đôi ấy – lạnh và ấm, nghiêm và nghịch – trở thành tiêu điểm của cả buổi tiệc.
Sau phần khai mạc, Duy Khiêm được mời lên phát biểu.
Tiểu Kiều đứng phía dưới, nhìn anh giữa ánh đèn, giọng nói trầm ấm vang khắp sảnh:
– “Mười lăm năm qua, Lâm Thị không chỉ phát triển bằng con số, mà còn bằng con người. Cảm ơn những người đã đồng hành cùng chúng tôi, tin tưởng và cùng tiến bước.”
Từng chữ của anh, dù đơn giản, lại mang sức hút kỳ lạ.
Cô nhìn anh – người đàn ông lạnh lùng đến mức khó gần – và chợt nhận ra: phía sau vẻ băng giá ấy là sự nghiêm túc, bản lĩnh, và cả… một nỗi cô đơn mơ hồ.
Cô khẽ mỉm cười.
“Không hiểu sao, mình lại thấy anh ta… đáng thương.”
Khi bài phát biểu kết thúc, mọi người lần lượt nâng ly chúc mừng.
Một giám đốc chi nhánh tiến đến, niềm nở:
– Tổng tài, chúc mừng! Mà đây là…?
– Vợ tôi. – Duy Khiêm đáp dứt khoát.
Không khí xung quanh thoáng lặng vài giây.
Ánh mắt ngạc nhiên, thán phục, ghen tị… đan xen.
Tiểu Kiều vẫn giữ nụ cười điềm nhiên, khẽ gật đầu:
– Chào anh, tôi là Tiểu Kiều. Rất vui được gặp.
Một vài giọng bàn tán nhỏ dần nổi lên:
– Hóa ra tin đồn là thật à?
– Trời, tổng tài mà lấy cô ấy… chắc có lý do gì đặc biệt.
– Nhưng nhìn họ đẹp đôi thật đấy!
Duy Khiêm không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đặt tay lên eo cô, như một lời khẳng định thầm lặng rằng: “Cô ấy thuộc về tôi.”
Cô giật mình, liếc anh. Ánh mắt anh bình thản, nhưng trong đó ẩn chút ấm áp kỳ lạ.
Tiệc rượu tiếp diễn. Một số đối tác chủ động đến chào hỏi, khen ngợi, thậm chí còn tán thưởng vẻ duyên dáng của Tiểu Kiều.
Cô nhanh trí, ứng xử khéo léo, vừa đủ gần gũi mà không vượt giới hạn.
Ai cũng ngạc nhiên – không ngờ “vợ giả” của tổng tài lại có phong thái tự tin và tinh tế đến vậy.
Một nữ đối tác cười:
– Tổng tài Lâm đúng là có mắt nhìn người. Phu nhân của anh quả thật rất duyên dáng.
Duy Khiêm quay sang nhìn cô, đáp nhẹ:
– Tôi nghĩ vậy.
Chỉ bốn chữ, nhưng khiến tim Tiểu Kiều đập thình thịch.
“Anh ta… đang nhập vai thật hay nói thật thế nhỉ?”
Khi tiếng nhạc chuyển sang điệu waltz, một số cặp đôi bước lên sàn khiêu vũ.
Duy Khiêm nhìn cô:
– Cô có muốn nhảy không?
– Tôi… tôi đâu biết mấy điệu này.
– Tôi dẫn.
Chưa kịp phản ứng, anh đã đưa tay ra.
Bàn tay cô khẽ run, nhưng vẫn đặt lên tay anh.
Âm nhạc vang lên, dịu dàng, chậm rãi. Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng dẫn dắt từng bước.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet, hơi thở anh phả nhẹ trên mái tóc cô.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn sâu hút ấy – không còn lạnh, mà lạ lùng, như chứa thứ gì đó rất thật.
Khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh dường như tan biến.
Tim cô loạn nhịp. Còn anh… cũng không hiểu sao, chỉ muốn điệu nhảy này kéo dài mãi.
Khi bản nhạc kết thúc, mọi người vỗ tay.
Cô lúng túng rời khỏi vòng tay anh, mặt nóng ran.
Một nhân viên nam trong công ty bước tới, cười đùa:
– Trưởng phòng Tiểu Kiều giấu kỹ quá nha, không ngờ khiêu vũ đẹp vậy.
Cô cười:
– Tôi chỉ được tổng tài dẫn thôi.
Người kia lại nói:
– Hai người đẹp đôi thật đấy. Nếu không biết, tôi còn tưởng là vợ chồng thật.
Câu nói vô tình ấy khiến cả hai khựng lại.
Duy Khiêm không đáp, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu khó đoán.
Tiểu Kiều bối rối cúi đầu, cầm ly rượu, lảng sang khu khác.
Khoảng gần cuối buổi tiệc, cô ra ban công hóng gió. Thành phố dưới kia rực sáng, gió đêm mát lạnh.
Cô khẽ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể.
– Ở đây thoải mái hơn trong kia nhiều. – Giọng anh vang lên từ phía sau.
Cô mở mắt, thấy anh đang đứng cạnh, tay cầm ly rượu vang.
– Tổng tài mà cũng ra hóng gió à?
– Tổng tài cũng là người. – Anh nói, môi khẽ cong.
Cô bật cười:
– Anh mà cười thế này, nhân viên trong công ty chắc ngất hàng loạt.
– Chỉ trước mặt cô thôi.
Tim cô bỗng hẫng một nhịp.
– Đừng nói mấy câu kiểu đó, dễ khiến người ta hiểu lầm.
– Cô nghĩ tôi đang đùa sao?
Cô quay sang nhìn anh. Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt đen sâu ấy, không có chút giả dối.
Không khí bỗng trở nên quá tĩnh. Gió đêm nhẹ thổi, mang theo mùi hương nhè nhẹ của rượu và nước hoa.
Khoảnh khắc ấy, Duy Khiêm khẽ nói, giọng trầm thấp:
– Cô rất khác so với lần đầu tôi gặp.
– Khác… ở đâu?
– Khi đó, cô chỉ biết cãi lại tôi. Còn bây giờ, cô khiến cả khán phòng phải chú ý mà chẳng cần nói lời nào.
Cô mím môi:
– Tôi chỉ cố làm tròn “vai diễn” thôi.
– Có lẽ vậy. Nhưng dường như… tôi lại không muốn vai diễn này kết thúc quá sớm.
Cô giật mình.
Trước khi kịp hỏi lại, anh đã quay đi, để lại câu nói lửng giữa không trung.
Đêm đó, khi trở về biệt thự, Tiểu Kiều nằm trằn trọc mãi không ngủ.
Cô nhớ lại ánh mắt của anh trên sàn nhảy, giọng nói trầm ấm nơi ban công, và cả bàn tay anh siết khẽ eo mình giữa đám đông.
Cô tự cười, lắc đầu:
– Điên thật rồi, Tiểu Kiều. Hợp đồng thôi mà. Đừng mơ tưởng gì hết…
Nhưng trái tim cô, dù lý trí cố gào thét, vẫn đập thình thịch mỗi khi nhớ đến nụ cười hiếm hoi của tổng tài.
Dạ hội đêm nay – không chỉ khiến mọi người thay đổi cách nhìn về cô, mà còn khiến chính Duy Khiêm nhận ra:
Người phụ nữ bướng bỉnh kia, đang từng chút một bước vào thế giới khép kín của anh.
Và anh… không còn chắc mình muốn đẩy cô ra ngoài nữa.