cô vợ bướng bỉnh của tổng tài lạnh lùng

Chương 7: Những Quy Tắc Sống Chung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tấm rèm trắng, rọi lên gương mặt Tiểu Kiều.

Cô tỉnh dậy trong tâm trạng… hỗn loạn.

Cả đêm qua, hình ảnh Duy Khiêm trong bộ vest đen, đôi mắt sâu thẳm, và câu nói “Tôi không muốn vai diễn này kết thúc quá sớm” cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô như bản nhạc không dứt.

“Chắc anh ta chỉ nói cho có thôi… Mình mà tin thì khờ quá!” – cô tự lẩm bẩm, rồi bật dậy khỏi giường.

Nhưng khi bước ra khỏi phòng, thứ đầu tiên cô nhìn thấy lại là một tờ giấy trắng dán ngay trên cửa, với dòng chữ gọn gàng, cứng cáp:

“Cuộc họp gia đình – 8h sáng tại phòng ăn. Bắt buộc tham dự.

– Lâm Duy Khiêm.”

“Cuộc họp… gia đình?” – Tiểu Kiều nhướn mày. – “Anh ta nghĩ đây là hội đồng quản trị chắc?”

Cô càu nhàu, nhưng vẫn đi xuống.

Phòng ăn sáng nay trông chẳng khác nào phòng họp thật.

Trên bàn là một tập giấy, cây bút, ly cà phê đen. Duy Khiêm ngồi ngay ngắn ở đầu bàn, vẻ mặt nghiêm túc như chuẩn bị họp chiến lược toàn công ty.

Tiểu Kiều ngồi xuống đối diện, khoanh tay:

– Tổng tài định ra quy tắc sống chung à?

– Đúng. – Anh đáp ngắn gọn. – Cuộc sống của chúng ta cần có nguyên tắc, để tránh xung đột không đáng có.

– Hay thật, sống cùng tôi mới hai tuần mà anh nghĩ phải ra luật rồi à?

– Bởi vì hai tuần đó đủ khiến tôi hiểu rằng nếu không có luật, tôi sẽ phát điên.

Cô nhướng mày:

– Câu đó nghe như khen đấy.

Anh liếc cô một cái, lạnh như băng:

– Cô có thể nghĩ vậy nếu muốn.

Tiểu Kiều chống cằm, cười nhạt:

– Được thôi, tổng tài. Anh lập luật, tôi nghe thử xem.

Anh rút ra tờ giấy, giọng đều đều đọc:

– Quy tắc thứ nhất: Không gây ồn ào trong nhà, đặc biệt là buổi sáng.

– Ồn ào là sao? Tôi chỉ hát một chút trong lúc pha cà phê thôi mà.

– Một chút? Hôm qua cô hát ba bài liền, và còn nhảy theo nhạc.

– Gọi là “vận động nhẹ nhàng đầu ngày”!

Anh nén tiếng thở dài, tiếp tục:

– Quy tắc thứ hai: Không để đồ đạc bừa bãi trong không gian chung.

– Cái khăn choàng tôi để trên ghế sô pha mà anh cũng để ý à?

– Tôi không muốn nhà mình trông như phòng ký túc xá.

– À, xin lỗi, “nhà mình” cơ đấy? – Cô cố nén cười. – Tôi tưởng đây là biệt thự riêng của tổng tài Lâm cơ mà.

Anh dừng lại một chút, ánh mắt thoáng chùng xuống:

– Giờ cô cũng ở đây.

Câu nói đơn giản ấy, không hiểu sao khiến tim cô chùng xuống nửa nhịp.

Cô lảng đi:

– Được, tiếp tục đi “chủ nhà”.

– Quy tắc thứ ba: Ăn đúng giờ, không bỏ bữa sáng.

– Tôi không phải trẻ con.

– Nhưng cô luôn dậy muộn rồi chạy đi làm mà chưa ăn gì.

– Anh để ý kỹ thế, tưởng anh không quan tâm chứ.

Duy Khiêm hơi khựng lại, rồi nói nhỏ:

– Tôi không có thói quen bỏ qua những điều ảnh hưởng đến người sống cùng tôi.

Lần này, đến lượt Tiểu Kiều… đỏ mặt.

Để che giấu sự bối rối, cô cướp lời:

– Rồi rồi, luật thứ tư đi.

– Quy tắc thứ tư: Không tự ý vào phòng làm việc của tôi.

– Tôi có hứng thú gì với tài liệu khô khan của anh đâu.

– Tốt.

– Nhưng nếu tôi lỡ vào vì… tìm mèo con thì sao?

– Căn nhà này không có mèo.

– Biết đâu tôi mang về một con.

Anh nhíu mày:

– Khi đó, tôi sẽ bổ sung quy tắc thứ mười một: Cấm nuôi động vật.

– Ôi trời… anh đúng là không có trái tim! – Cô than. – Ai mà lại ghét thú cưng chứ?

– Tôi không ghét. Chỉ không muốn dọn hậu quả của chúng.

Cô trợn mắt:

– Lạnh lùng thật sự luôn đấy, Lâm Duy Khiêm!

Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng vui:

– Cô vừa gọi tên tôi à?

– Tôi… lỡ miệng thôi!

– Ừ, nhưng nghe cũng không tệ.

Lần đầu tiên, anh mỉm cười thật – nhẹ, nhưng rõ ràng.

Tim cô bỗng đập loạn.

Cô cố giữ bình tĩnh, giật tờ giấy từ tay anh:

– Đủ rồi, để tôi lập mấy điều luật cho anh xem.

Anh nhướng mày:

– Tôi nghe.

– Quy tắc thứ năm: Không được ra vẻ tổng tài 24/7. Tôi không phải nhân viên của anh.

– Tôi không ra vẻ. Tôi vốn như vậy.

– Thế thì sửa đi!

– Không chắc làm được.

– Cố lên, tôi tin vào sức người. – Cô cười khẩy, viết luôn vào giấy.

– Quy tắc thứ sáu: Khi ở nhà, cấm gọi tôi là “cô Tiểu Kiều”. Nghe xa lạ chết đi được.

– Vậy gọi gì?

– Tùy. “Tiểu Kiều”, “bà xã”, “cô ấy”, gì cũng được, miễn không phải “cô Tiểu Kiều”.

Anh nhấp ngụm cà phê, nhìn cô như muốn giấu đi nụ cười.

– Nếu tôi gọi cô là “vợ”, có vi phạm quy tắc nào không?

– …Hả?

– Vì dù sao, trên giấy tờ cô cũng là vợ tôi.

Cô sặc nước, ho khụ khụ.

– Anh đừng nói kiểu đó nữa, tôi còn chưa quen.

– Tôi chỉ đang thực hiện đúng hợp đồng.

“Ờ, hợp đồng. Lại là hợp đồng.” – Tiểu Kiều nghĩ, lòng chợt trùng xuống.

– Rồi, quy tắc bảy: Cấm mang công việc về nhà.

– Tôi không làm được.

– Anh làm việc suốt ngày, chẳng lẽ không biết nghỉ sao?

– Công việc là niềm vui của tôi.

– Thế anh cần vợ làm gì, lấy máy tính cưới luôn đi cho rồi!

– Có khi cô nói đúng.

– Lâm Duy Khiêm! – Cô trừng mắt.

Anh nhún vai:

– Cô thấy đấy, tôi không giỏi tuân theo quy tắc người khác.

– Hay lắm, tổng tài! Thế thì quy tắc tám: Nếu tôi nấu ăn, anh phải ăn, dù có dở thế nào.

Anh im lặng ba giây:

– Nếu cô làm cháy cả bếp thì sao?

– Tôi chỉ làm cháy… hai lần thôi mà!

– Một lần nữa, tôi sẽ thuê đầu bếp riêng.

– Anh không có tinh thần mạo hiểm gì cả!

– Tôi chỉ quý mạng sống.

Cô ném cái khăn ăn vào anh, bực bội:

– Tôi ghi thêm điều chín: Không được châm chọc tôi trong bữa ăn!

Anh bắt lấy chiếc khăn, môi cong lên:

– Còn tôi ghi điều mười: Không được ném đồ vào tổng tài.

Hai người nhìn nhau – một người cố nhịn cười, một người cố tỏ ra nghiêm túc – cuối cùng, cả hai cùng bật cười.

Tiếng cười vang khắp căn bếp rộng, xua tan không khí lạnh lẽo thường ngày.

Khi cả “mười điều luật” đã được viết xong, Tiểu Kiều cẩn thận gấp tờ giấy, giơ lên:

– Rồi, hai ta ký tên đi, cho công bằng.

Anh cầm bút, ký xuống một nét chữ mạnh mẽ.

Cô cũng ký phía dưới, nguệch ngoạc: “Tiểu Kiều – Người không chịu lép vế.”

Duy Khiêm nhìn chữ ký đó, nhíu mày:

– Cô ký kiểu gì thế này?

– Để anh nhớ tôi không phải người dễ dạy bảo!

Anh bật cười, lần đầu tiên tiếng cười vang thật sự, không phải mỉm môi.

Giọng anh trầm thấp:

– Tôi nhớ rồi.

Buổi chiều, Tiểu Kiều đi làm về sớm. Cô hứng khởi vào bếp nấu thử món mới – mỳ Ý sốt kem nấm.

Khi Duy Khiêm bước vào, anh thoáng sững: cô đang đeo tạp dề, tóc buộc cao, môi lẩm nhẩm bài hát, mùi kem béo và hành tây lan khắp căn bếp.

Anh đứng dựa cửa, nhìn một lúc lâu.

Không biết từ khi nào, hình ảnh người phụ nữ nhỏ nhắn ấy trong căn nhà rộng lớn lại khiến anh thấy… bình yên đến lạ.

– Anh đứng đó làm gì thế? – Cô quay lại, giật mình. – Muốn giúp thì rửa rau kìa.

– Tôi không biết nấu ăn.

– Biết cầm rau rửa nước là được.

Anh chần chừ, rồi thực sự… bước lại rửa rau.

Cảnh tượng: Tổng tài lạnh lùng đeo đồng hồ bạc, đang rửa bó rau cải trong bồn nước – khiến Tiểu Kiều suýt bật cười.

– Đừng nhìn tôi như thế. – Anh nói, giọng khẽ. – Tôi có thể học.

– Ồ, hiếm khi thấy tổng tài chịu học từ tôi nha.

– Cô quên quy tắc tám rồi à? Tôi phải ăn món cô nấu, nên tốt nhất tự đảm bảo an toàn trước.

Cô bật cười, nước mắt suýt rơi vì cười quá mạnh.

Bữa tối hôm ấy, mỳ Ý hơi mặn, salad hơi chua, nhưng cả hai đều ăn hết.

Giữa bàn ăn, không còn là không khí gượng gạo, mà là những câu chuyện vụn vặt, những lần chạm mắt rồi vội quay đi.

Sau bữa ăn, Tiểu Kiều lấy điện thoại chụp lại “Bảng 10 Quy Tắc Sống Chung” dán trên tủ lạnh, đăng story với caption:

“Tổng tài biến thành bạn cùng nhà – thử thách 10 điều sống sót!”

Chưa đến 10 phút, cô nhận được tin nhắn.

Từ Duy Khiêm.

“Cô vừa vi phạm quy tắc thứ hai: Không gây ồn ào.”

Cô nhắn lại:

“Tôi chỉ gây ồn… trong mạng xã hội thôi.”

“Vậy quy tắc thứ mười: Không châm chọc tổng tài.”

“Anh đang theo dõi story của tôi à?”

“Chỉ để đảm bảo cô không gây rắc rối.”

“Anh đang quan tâm tôi đó hả?”

“Đừng tưởng bở.”

Cô bật cười khẽ, lòng lại dậy lên cảm giác gì đó… rất lạ, rất ấm.

Đêm khuya.

Tiểu Kiều bước ra ban công, nhìn trăng treo lơ lửng. Cô nhớ lại những điều luật ngớ ngẩn mà họ lập ra hôm nay.

Thoạt nghe có vẻ buồn cười, nhưng sâu trong lòng cô biết – chính những điều ấy đã khiến căn nhà lạnh lẽo kia có tiếng cười, có hơi người.

Từ xa, Duy Khiêm cũng đang đứng ngoài hành lang, lặng lẽ nhìn cô.

Gió đêm thổi qua, mang theo mùi hương dịu ngọt của tóc cô.

Anh khẽ cười, lẩm bẩm một mình:

– Nếu mọi quy tắc đều là cái cớ… để giữ cô ở lại lâu hơn, thì có lẽ, tôi không cần tuân theo bất kỳ quy tắc nào nữa.

Mười điều luật ra đời với mục đích giữ trật tự –

nhưng lại vô tình trở thành sợi dây ràng buộc hai trái tim.

Giữa những cuộc cãi vã vụn vặt,

giữa những khoảnh khắc tưởng như chẳng quan trọng,

tình cảm bắt đầu nhen lên — âm ỉ, dịu dàng, và… không thể ngăn lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×