Tiếng nhạc lễ vang rộn rã, xen lẫn mùi hoa tươi và ánh đèn sáng rực. Cả sảnh cưới rộng lớn như đang nuốt chửng lấy tâm trí An Nhiên. Cô ngồi đó, trong bộ váy trắng tinh khôi, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, nhưng ánh mắt thì trống rỗng.
Hôn lễ này… không phải do cô mong muốn.
“Cười lên một chút, đừng để người ngoài dị nghị.” – người mẹ khẽ nghiêng đầu, thì thầm vào tai con gái, giọng nghiêm nghị hơn là an ủi.
An Nhiên cong môi tạo ra một nụ cười gượng gạo. Trước mặt bao nhiêu quan khách, cô phải đóng vai một cô dâu hạnh phúc. Nhưng trong lòng, tất cả chỉ là sự trống rỗng và một chút run rẩy, như thể đang bước vào một căn phòng tối mà không biết trước bên trong có gì.
Người đàn ông đứng cạnh cô – Trần Minh – trong bộ vest đen cắt may hoàn hảo, mang dáng dấp một chú rể điển trai, cao ngạo. Ánh mắt anh không hẳn lạnh lùng, nhưng cũng chẳng có chút ấm áp nào dành cho cô. Họ chưa từng hẹn hò, chưa từng yêu nhau, chỉ có hai gia đình quen biết từ lâu và quyết định gắn kết vì lợi ích.
Hôn nhân… như một bản hợp đồng.
Khoảnh khắc trao nhẫn, tay An Nhiên run khẽ. Trần Minh giữ chặt lấy tay cô, lực đạo mạnh mẽ đến mức khiến cô hơi nhói. Anh cúi xuống, hôn lên mu bàn tay cô, nụ hôn xã giao theo đúng nghi thức. Khách khứa vỗ tay rầm rầm, chúc tụng đôi trẻ. Nhưng An Nhiên lại thấy trái tim mình như bị buộc chặt bởi một sợi dây vô hình.
Khi pháo hoa giấy tung bay, cô tự hỏi: *“Từ hôm nay, mình chính thức trở thành vợ của một người xa lạ sao?”*
…
Tiệc cưới kéo dài, những lời chúc tụng nối tiếp nhau. An Nhiên mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt điềm nhiên. Thỉnh thoảng cô lén quan sát Trần Minh. Anh uống rượu khéo léo, trò chuyện lịch thiệp, gương mặt luôn duy trì nét điềm đạm chuẩn mực. Người ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ ngưỡng mộ: một đôi trai tài gái sắc.
Chỉ có An Nhiên mới biết rõ, giữa họ là khoảng trống lạnh lẽo.
Khi tiệc gần tàn, Trần Minh nghiêng người sát tai cô:
“Đi thôi, về nhà.”
Chỉ ba chữ, gọn gàng, không có bất kỳ sự ngọt ngào nào của tân lang tân nương.
Trên đường về, trong chiếc xe sang trọng, không gian im lặng đến ngột ngạt. Ánh đèn đường vàng nhạt lướt qua ô kính, soi rõ gương mặt xinh đẹp nhưng cứng nhắc của cô dâu trẻ.
An Nhiên khẽ xoắn vạt váy trên đùi, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Cô biết, điều gì đang chờ mình phía trước – một đêm tân hôn… với một người đàn ông mà cô không hề yêu.
Căn hộ penthouse của Trần Minh nằm ở tầng cao nhất của một tòa nhà sang trọng. Khi bước vào, An Nhiên gần như choáng ngợp: phòng khách rộng thênh thang, nội thất hiện đại, bếp mở sáng bóng. Mọi thứ đều toát ra sự lạnh lẽo của tiền bạc, thiếu đi hơi ấm gia đình.
“Đây sẽ là nhà của em từ nay.” – Trần Minh cởi áo vest, đặt lên sofa. Giọng anh trầm thấp, nhưng không hề có chút thân mật nào.
An Nhiên bối rối gật đầu. Cô đi theo anh vào phòng ngủ chính, nơi chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh tươm. Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
Cô đứng yên, tim đập thình thịch. Bàn tay vô thức nắm chặt mép váy.
Trần Minh tháo cà vạt, quay lại nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Trong khoảnh khắc đó, An Nhiên cảm thấy như mình bị lột trần bởi ánh nhìn sắc bén ấy.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Đêm nay… mới thực sự bắt đầu.