cô vợ đảm đang

Chương 2: Đêm tân hôn ngượng ngùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa phòng ngủ khép lại, tiếng “cạch” vang lên khiến An Nhiên bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Không gian trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.

Trần Minh ngồi xuống mép giường, cởi bỏ áo sơ mi, từng chiếc khuy lách tách rơi xuống khiến cô bất giác đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên cô ở chung phòng với một người đàn ông, hơn thế nữa lại là chồng hợp pháp.

“Em có mệt không? Nếu mệt thì nghỉ đi, không cần gượng ép.” – giọng anh vang lên, trầm thấp nhưng không khó chịu, chỉ như một câu thông báo.

An Nhiên thoáng ngạc nhiên. Cô nghĩ anh sẽ ép buộc, sẽ coi cô như một phần trong “hợp đồng hôn nhân”, nhưng cách anh nói khiến lòng cô nhẹ bẫng đôi chút.

“Tôi… không sao.” – Cô cắn nhẹ môi, không biết nên xưng hô thế nào.

Trần Minh liếc nhìn, khẽ nhếch môi: “Là ‘em’ với ‘anh’. Từ nay chúng ta là vợ chồng.”

Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến má cô nóng ran.

Không khí lặng đi vài giây, rồi An Nhiên rụt rè cởi chiếc khăn choàng mỏng trên vai. Bộ váy cưới lộng lẫy bỗng trở nên nặng nề, gò bó. Cô xoay lưng lại: “Anh… giúp em cởi khóa áo.”

Khoảnh khắc đó, tim Trần Minh khẽ lỡ một nhịp. Anh đứng dậy, tiến lại gần. Hương nước hoa dịu nhẹ của cô vương trong không khí, hòa cùng mùi rượu nhẹ từ anh. Khi ngón tay anh chạm vào lớp vải lạnh mịn, An Nhiên khẽ rùng mình.

Âm thanh “xoẹt” vang lên, khóa kéo dần trượt xuống. Bờ vai trắng ngần hé lộ, mỏng manh như có thể tan biến dưới ánh đèn vàng.

“Được rồi.” – Trần Minh nói khẽ, cố giữ giọng điềm tĩnh.

An Nhiên ôm chặt tấm váy trước ngực, vội vã chui vào phòng thay đồ. Cánh cửa khép lại, để lại anh đứng đó, ánh mắt thoáng dao động.

Vài phút sau, cô bước ra với chiếc váy ngủ lụa màu kem, đơn giản nhưng ôm sát lấy đường cong mềm mại, càng tôn lên làn da trắng hồng. Mái tóc dài thả rơi trên vai, gương mặt ửng hồng khiến cô vừa e lệ vừa quyến rũ lạ thường.

Trần Minh khựng lại một thoáng, rồi cầm ly nước đưa cho cô:

“Uống đi, cho bớt căng thẳng.”

Cô nhận lấy, ngón tay khẽ chạm tay anh, dòng điện vô hình chạy qua khiến tim cô đập loạn. Uống một ngụm nước mát lạnh, cổ họng cô khô khốc hơn bao giờ hết.

Anh nhìn cô, ánh mắt không còn hờ hững như ban đầu mà phảng phất chút dịu dàng. Anh vươn tay, khẽ gạt sợi tóc vương trên má cô:

“Đừng sợ. Chúng ta sẽ có thời gian… làm quen dần.”

Nói rồi, Trần Minh kéo nhẹ cô ngồi xuống mép giường. Khoảng cách gần đến mức hơi thở của cả hai quấn lấy nhau. Trái tim An Nhiên đập thình thịch, đôi môi khẽ run.

Nụ hôn bất ngờ đặt xuống – nhẹ nhàng, không vội vã, như một sự trấn an hơn là chiếm hữu. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: có lẽ đêm nay không đáng sợ như mình từng nghĩ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×