Sáng hôm sau, bầu không khí trong nhà đã dịu lại sau “cơn ghen đầu tiên”. An Nhi tỉnh dậy, quyết tâm lấy lại hình tượng “cô vợ đảm đang” bằng cách chuẩn bị một bữa sáng thật tươm tất. Cô hí hoáy trong bếp, tay thì chiên trứng, tay thì vừa đun nước, vừa lẩm bẩm trong miệng:
– Hừ, xem hôm nay ai còn dám so sánh với bạn tập gym nữa không.
Đang mải trổ tài, một tiếng “xèo” vang lên dữ dội. Dầu bắn tung tóe, An Nhi giật mình, lúng túng đến mức… để trứng cháy đen kịt. Chưa kịp xử lý, Minh Huy đã bước vào, tóc còn rối, áo thun nhăn nhúm, nheo mắt nhìn khói bay nghi ngút.
– Em đang… thử nghiệm vũ khí sinh học à? – Anh trêu, nhướng mày nhìn cái chảo “nạn nhân”.
An Nhi đỏ mặt, định phản ứng thì bất ngờ chân trượt phải vũng nước nhỏ. Cô loạng choạng, cả thân người lao thẳng về phía Minh Huy. Trong tích tắc, anh kịp vòng tay ôm lấy, cả hai ngã ngồi xuống sàn bếp, thân thể dính sát nhau.
Khoảnh khắc ấy, sự lúng túng biến thành… ngượng ngùng gợi cảm. Áo ngủ của An Nhi bị kéo lệch, lộ ra làn da trắng mịn, còn Minh Huy thì bật cười đến nỗi chẳng buồn đứng dậy ngay.
– Thế này thì anh không chắc em muốn nấu ăn hay muốn… “giăng bẫy” anh. – Anh trêu thêm, bàn tay vô thức siết chặt eo cô.
– Ai… thèm giăng bẫy! – Cô bật dậy, vội vã che ngực áo, nhưng gương mặt đỏ hồng lại càng khiến cảnh tượng thêm nóng bỏng.
Sau vài phút lộn xộn, bữa sáng “hoành tráng” của An Nhi chỉ còn là vài lát bánh mì cứu vãn. Hai người ngồi đối diện, vừa ăn vừa bật cười vì thảm họa nhà bếp. Cái cười hồn nhiên ấy bất giác khiến không khí nặng nề vì ghen tuông hôm qua tan biến.
Minh Huy nhìn sang vợ, ánh mắt lấp lánh:
– Dù em có đốt cháy cả bếp thì anh vẫn thấy ngon. Chỉ cần ngồi ăn cùng em thôi.
An Nhi vừa định đáp lại thì một mẩu bánh mì dính bơ bất ngờ rơi xuống má, làm cả hai bật cười thêm một lần nữa. Căn bếp nhỏ vốn chỉ còn khói đen mùi trứng cháy, nay lại ngập tràn tiếng cười, vừa ngọt ngào, vừa… hơi gợi cảm theo cách đời thường đến lạ.