cô vợ đảm đang

Chương 9: Cơn ghen đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng cuối tuần, Minh Huy dậy sớm để đi tập gym, để lại An Nhi ngủ say trong chăn ấm. Khi tỉnh dậy, cô thong thả làm bữa sáng, mái tóc xõa lười biếng rũ xuống vai, áo ngủ mỏng manh cứ hờ hững buông lơi. Đang lúi húi xếp đĩa bánh, tiếng chuông cửa vang lên.

Người đứng trước cửa lại là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng bốc lửa, ăn mặc gợi cảm. Nụ cười tươi rói, cô ta tự nhiên giới thiệu mình là bạn tập lâu năm của Minh Huy, đến rủ anh đi ăn sáng. Câu nói vô tình ấy như một mũi kim chọc vào ngực An Nhi.

Trong thoáng chốc, sự tự tin về vai trò “cô vợ đảm đang” bỗng lung lay. An Nhi bối rối, gượng gạo mời khách vào phòng khách, nhưng trong lòng cuộn lên một cơn ghen khó tả. Cô lén nhìn dáng ngồi thản nhiên, đôi chân dài vắt chéo đầy khiêu khích của vị khách kia, rồi quay lại soi mình trong gương cửa: áo ngủ mỏng, tóc rối, gương mặt chưa kịp trang điểm. Cảm giác thua thiệt khiến trái tim cô nhói lên.

Khi Minh Huy trở về, nhìn thấy cảnh hai người phụ nữ trong cùng căn phòng, anh hơi ngạc nhiên. Cô gái kia tươi cười bám lấy anh, khoác tay tự nhiên khiến máu trong người An Nhi như sôi lên. Không kìm được, cô buông lời chua chát:

– Hóa ra anh bận tập… với bạn cũ đến mức quên cả bữa sáng em chuẩn bị.

Minh Huy cau mày, thoáng nhận ra sự khác lạ. Anh tiễn nhanh vị khách ra về, quay lại đối diện với An Nhi đang khoanh tay, ánh mắt long lanh ngấn nước.

– Em ghen à? – Anh hỏi thẳng, nửa trêu chọc, nửa dò xét.

An Nhi quay mặt đi, nhưng đôi tai đỏ ửng đã bán đứng cô. Huy bất giác bật cười, bước lại gần, vòng tay ôm lấy eo vợ từ phía sau.

– Em không cần phải lo. Anh có vợ rồi, cô ấy đang mặc áo ngủ hờ hững và khiến anh chẳng thể rời mắt đây này.

Lời thì thầm trêu chọc ấy khiến An Nhi vừa xấu hổ vừa thở gấp. Cơn ghen chưa kịp nguôi đã bị hòa tan bởi vòng tay nóng rực và hơi thở kề sát bên tai. Giữa bầu không khí pha lẫn vị giấm chua của ghen tuông và vị ngọt ngào của sự trấn an, hai người lại kéo nhau vào bếp.

Cái bàn vốn để bày bữa sáng nay trở thành “chiến trường” cho một cuộc giằng co đầy khiêu khích. Tiếng cười lẫn tiếng thở gấp vang vọng trong không gian nhỏ bé, như một sự hòa giải nồng nàn sau cơn ghen đầu tiên – vừa ngượng ngùng, vừa cháy bỏng.

Đến khi cả hai kiệt sức, dựa vào nhau thở dốc, Minh Huy mới thì thầm:

– Anh thích em ghen thế này. Vì nó chứng tỏ… em bắt đầu muốn giữ lấy anh thật rồi.

An Nhi đỏ mặt, không trả lời. Nhưng đôi tay nhỏ nhắn lại vòng chặt lấy anh, như một lời thừa nhận âm thầm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×