Ba tuần trước khi “hợp đồng hôn nhân” được ký, Hàn Dịch Thâm có một buổi tối mà anh nhớ mãi — vì đó là lần đầu tiên anh gặp cô gái tên Lâm Tố Nhi.
Đêm hôm ấy, thành phố rực sáng như dải ngân hà dưới đất. Hàn Dịch Thâm ngồi trong xe, tay cầm điện thoại, nghe thư ký báo cáo:
“Thiếu gia, dự án khu đô thị phía Tây đã xong. Nhưng phía bệnh viện Tâm Đức đang có vấn đề. Có người đang cố liên hệ xin tài trợ mổ tim cho một đứa bé.”
Anh trầm giọng: “Tôi không xử lý những hồ sơ không qua kênh chính thức.”
“Dạ, nhưng người đó nói đã gửi đơn ba lần, bị từ chối. Hôm nay cô ta chặn xe anh ở cổng bệnh viện…”
“Gì cơ?” – Anh cau mày.
Khi xe dừng trước cổng bệnh viện, quả thật có một cô gái nhỏ nhắn đang đứng đó, ôm tập hồ sơ vào ngực, gương mặt trắng bệch vì lạnh. Mưa lất phất, tóc cô ướt sũng, đôi mắt vẫn kiên định.
Tài xế bước xuống: “Cô gì ơi, không được đứng đây.”
Cô cúi người, giọng run nhưng dứt khoát:
“Tôi chỉ muốn gặp tổng giám đốc Hàn Dịch Thâm. Tôi biết anh ấy có quỹ từ thiện, xin hãy giúp em trai tôi. Chỉ một lần thôi, tôi sẽ không làm phiền.”
Trong xe, Hàn Dịch Thâm nhìn qua cửa kính. Mưa làm mờ mọi thứ, chỉ còn thấy đôi mắt trong veo của cô gái ấy, ánh lên sự tuyệt vọng lẫn kiên cường.
Anh nheo mắt. Lại thêm một kẻ bịa chuyện để xin tiền?
Anh mở cửa, bước ra. Mưa tạt vào vai áo vest đen, mùi nước mưa hòa với mùi nước hoa thoang thoảng.
“Cô là ai?” – Giọng anh trầm và lạnh.
Cô ngẩng đầu, giọng nhỏ: “Tôi là Lâm Tố Nhi.”
“Cô chặn xe tôi, có chuyện gì?”
“Tôi… tôi muốn xin hỗ trợ cho ca phẫu thuật tim của em trai. Bác sĩ nói cần tiền gấp trong tuần này…”
Anh nhìn cô từ đầu đến chân — áo sơ mi mỏng, váy cũ, giày sờn gót. Nhưng trong tay cô là tập hồ sơ sạch sẽ, giấy tờ được kẹp ngay ngắn.
“Cô làm nghề gì?”
“Tôi phục vụ ở quán cà phê. Tiền lương không đủ, tôi đã vay khắp nơi rồi…”
Ánh mắt anh hơi lạnh đi. “Và giờ cô nghĩ đến việc xin tôi?”
“Tôi… không xin không đâu ạ. Tôi sẽ làm việc trả dần. Tôi chỉ cần anh cho tôi cơ hội.”
Câu nói ấy khiến anh khựng lại một chút. Phần lớn người từng tiếp cận anh đều mở đầu bằng “tôi có hoàn cảnh tội nghiệp, xin anh giúp”. Còn cô — lại nói “tôi sẽ trả”.
Tuy vậy, anh vẫn giữ giọng thờ ơ:
“Cô nghĩ mình có gì để đảm bảo tôi tin cô sẽ trả?”
“Danh dự của tôi.” – Cô đáp, giọng run run nhưng ánh mắt sáng rực.
Một giây im lặng.
Hàn Dịch Thâm lạnh nhạt quay đi: “Thư ký tôi sẽ xem hồ sơ. Nếu hợp lệ, tôi duyệt. Còn không, cô đừng bao giờ tìm tôi nữa.”
Anh định bước lên xe thì nghe giọng cô vang lên sau lưng:
“Dù anh không tin, tôi vẫn cảm ơn anh đã nghe tôi nói!”
Anh dừng chân. Cô gái nhỏ ấy cúi đầu thật thấp, nước mưa trượt qua mái tóc ướt, rơi xuống vai.
Trong lòng anh thoáng một cảm giác lạ — không phải thương hại, mà là… nể phục.
Ngày hôm sau, Hàn Dịch Thâm vô tình nhìn thấy bản hồ sơ ấy trên bàn thư ký. Anh liếc nhanh, thấy những tờ giấy xét nghiệm, giấy vay nợ, và ảnh chụp hai chị em trong căn phòng trọ nhỏ.
Một dòng chữ nguệch ngoạc ở cuối đơn khiến anh nhíu mày:
“Em trai tôi bảo, nếu không có tim khỏe thì không thể chạy được cùng chị nữa. Tôi không muốn em tôi ngừng chạy.”
Một lời viết thật ngây ngô. Nhưng anh lại đọc đi đọc lại nhiều lần.
Hai ngày sau, khi đến bệnh viện kiểm tra dự án tài trợ, anh lại thấy cô ở đó. Cô đang gấp chăn cho cậu bé nằm trên giường. Cậu bé ấy gầy, nhưng đôi mắt sáng.
“Chị, chị nhìn kìa! Tổng tài trên TV kia giống anh hôm bữa mình gặp quá!” – Cậu bé chỉ vào màn hình treo tường.
Tố Nhi cười khẽ: “Ừ, đúng là anh ta đó. Nhưng chắc anh ta quên mất chị rồi.”
“Không đâu! Anh ấy nhìn chị lạ lắm mà.”
Giọng cô dịu lại: “Anh ấy là người lớn trong thế giới khác, chúng ta làm gì dám mơ.”
Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm cất lên sau lưng:
“Ai nói tôi quên?”
Cô quay phắt lại, suýt đánh rơi hộp sữa. “Anh… anh…”
Anh bước đến, trên tay cầm hồ sơ. “Tôi đã đọc. Tôi đồng ý tài trợ phẫu thuật.”
Cô sững người, rồi nước mắt rơi lã chã.
“Thật sao ạ? Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm!”
Anh nhìn cô, giọng vẫn đều nhưng ánh mắt đã bớt lạnh:
“Tôi chỉ giúp người thật sự muốn cố gắng. Đừng làm tôi thất vọng.”
Cô gật đầu lia lịa, như chú chim nhỏ. “Tôi sẽ nhớ. Tôi hứa.”
Tưởng như câu chuyện kết thúc ở đó. Nhưng một tuần sau, khi quỹ từ thiện bắt đầu xét lại các hồ sơ, người ta phát hiện: trong hồ sơ Lâm Tố Nhi có điểm mờ.
Một khoản chuyển tiền nhỏ từ “nguồn không rõ” gửi vào tài khoản cô — chỉ năm triệu, nhưng đủ khiến người ta nghi ngờ cô “dàn dựng hoàn cảnh để lấy lòng tổng tài”.
Thư ký báo cáo, ánh mắt Hàn Dịch Thâm lạnh ngắt.
“Tôi bảo cô ta đừng khiến tôi thất vọng. Giờ cô ta nhận tiền người khác?”
“Có thể là người thân gửi…” – Thư ký dè dặt.
“Tôi không thích đoán. Triệu tập cô ta đến.”
Buổi chiều hôm đó, Tố Nhi được gọi đến trụ sở Hàn Thị. Cô run đến mức tay cầm hồ sơ mà ướt mồ hôi.
Phòng tổng tài ở tầng 30, sang trọng và lạnh như cung điện. Cửa mở, cô thấy anh đang ngồi sau bàn lớn, đôi mắt sắc như dao nhìn thẳng vào cô.
“Cô nhận tiền của ai?”
Cô sững người. “Tiền nào ạ?”
“Khoản chuyển năm triệu vào tài khoản cô hôm qua.”
Cô vội lấy điện thoại ra xem, quả thật có khoản đó. “Tôi… tôi không biết! Tôi không nhận của ai hết.”
“Cô dám nói không biết à?” – Giọng anh lạnh buốt.
“Thật mà! Tôi không quen ai ngoài vài người bạn ở quán…”
Anh đứng dậy, sải bước đến gần, khí thế khiến cô lùi một bước.
“Tôi ghét nhất là kiểu người tỏ ra trong sạch nhưng lại lợi dụng lòng tốt của người khác.”
“Không phải vậy đâu!” – Cô lắc đầu, nước mắt rưng rưng. “Anh có thể kiểm tra! Tôi không nói dối!”
Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh nhưng có chút do dự. Giọt nước mắt trượt dài trên má cô, trong suốt, chân thành đến mức khiến anh khựng lại.
Một lát sau, anh quay đi.
“Thôi được. Tôi sẽ cho người điều tra. Nếu cô nói thật, tôi xin lỗi. Nếu cô nói dối, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”
Cô cúi đầu, giọng nghẹn: “Tôi không cần anh xin lỗi, tôi chỉ cần anh tin tôi.”
Hai ngày sau, kết quả điều tra khiến anh im lặng thật lâu.
Khoản tiền đó là do người quản lý quán cà phê, thương tình thấy cô khó khăn nên gửi tặng. Không phải “mưu mô” như anh nghĩ.
Anh nhìn tờ báo cáo, thở dài. Mình đã quá quen nghi ngờ.
Anh ra lệnh:
“Gọi cô ấy đến. Tôi sẽ nói chuyện.”
Khi Tố Nhi đến, cô vẫn cúi đầu.
“Nếu anh muốn tôi rút đơn, tôi sẽ rút. Tôi không muốn gây phiền phức.”
Hàn Dịch Thâm im lặng một lúc, rồi nói khẽ:
“Là tôi hiểu lầm. Xin lỗi.”
Cô ngẩng lên, ngạc nhiên. “Anh… xin lỗi tôi?”
Anh nhìn thẳng cô, giọng nghiêm túc:
“Tôi không quen làm thế, nhưng cô xứng đáng được nghe.”
Một giây, hai giây — rồi môi cô cong lên, nụ cười nhẹ như nắng.
“Không sao đâu. Anh tổng tài bận trăm công nghìn việc, hiểu lầm chút cũng bình thường. Tôi không giận.”
Anh khẽ nhíu mày. “Cô không giận, nhưng tôi thấy khó chịu.”
Cô bật cười. “Thế thì coi như hòa nhé. Tôi tha cho anh, anh bớt lạnh lùng đi chút.”
Anh thoáng bật cười — rất nhẹ, nhưng thật.
Cô nhìn anh, thầm nghĩ: Thì ra tổng tài cũng biết cười… mà cười một cái là khiến tim người ta loạn nhịp ngay.
Sau lần đó, Hàn Dịch Thâm để ý đến cô nhiều hơn.
Anh không hiểu tại sao — chỉ cần nhìn thấy cô bước qua cổng bệnh viện, tóc buộc cao, áo sơ mi trắng đơn giản, anh lại thấy yên lòng lạ thường.
Thư ký từng hỏi:
“Thiếu gia, anh định giúp cô ấy vì thương hại sao?”
Anh đáp, giọng trầm:
“Không. Vì cô ấy khác.”
“Khác gì ạ?”
“Những người khác đến gần tôi vì muốn có gì đó. Còn cô ấy, chỉ muốn cứu một người.”
Và rồi, khi công ty gây áp lực bắt anh phải kết hôn để ổn định hình ảnh, Hàn Dịch Thâm nhớ ngay đến Lâm Tố Nhi.
Không phải vì anh cần tình yêu, mà vì anh biết cô sạch sẽ, thẳng thắn, và sẽ không bao giờ lợi dụng anh.
Anh nhớ ánh mắt trong veo đêm mưa, nhớ giọng nói khàn khàn: “Tôi sẽ làm việc để trả.”
Thế là anh cho người tìm cô, gọi điện… và bắt đầu mọi chuyện.
Đêm ấy, khi anh rời khỏi phòng làm việc, mưa lại rơi. Anh đứng bên cửa kính tầng 30, nhìn xuống thành phố rực sáng, khẽ nói:
“Nếu khi ấy tôi không nghĩ cô là kẻ đào mỏ… có lẽ mọi thứ đã khác.”
Nhưng giờ đây, khi tờ hôn thú đã nằm trong ngăn kéo, anh tự hỏi:
Ba tháng này, liệu mình có thể giữ được ranh giới giữa giả và thật không…?