Sáng hôm sau, Lâm Tiểu Nhi bước vào lớp với nụ cười rạng rỡ như chưa hề có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua. Cô tay cầm balo, tay còn cầm chiếc bánh bông lan mini, mắt lấp lánh ánh tinh nghịch.
“Chào buổi sáng, học bá nghiêm túc!” cô gọi to, ngay khi vừa nhìn thấy Trình Kiệt đang ngồi đọc sách, mắt dán vào trang giáo trình như chưa từng rời.
Trình Kiệt nhíu mày, giọng nghiêm nghị: “Chào buổi sáng. Hôm nay, hy vọng cô sẽ tập trung học tập thay vì… quậy phá.”
Lâm Tiểu Nhi cười trộm, nhét bánh vào túi, rồi lắc lắc chiếc balo: “Ồ, tôi chỉ… đang ‘tập trung’ thôi mà. Bảo đảm học bá sẽ không thất vọng đâu.”
Cả lớp cười rộ, trong khi Trình Kiệt nghiến răng, cảm giác một “ngày dài đầy rắc rối” đang chờ đợi.
Tiết học đầu tiên là Toán, nhưng ngay khi giáo viên chưa kịp giảng bài, Lâm Tiểu Nhi đã bắt đầu “hoạt động”. Cô rút từ túi một chiếc bút dạ màu, viết nhanh lên bảng:
“Học bá, đoán xem ai sẽ thắng trò chơi hôm nay?”
Giáo viên quay lại, nhíu mày, còn Trình Kiệt thì bật dậy, bước nhanh về phía bảng:
“Cô… xóa đi ngay!”
“Ơ, trò chơi trí tuệ mà, học bá, không muốn chơi sao?” Lâm Tiểu Nhi nghiêng đầu, ánh mắt long lanh như thách thức.
Trong vài phút tiếp theo, cô bắt đầu “tấn công” Trình Kiệt theo đủ cách:
Nháy mắt, làm điệu bộ ngây thơ khi cậu nhắc nhở.
Rút chiếc gói snack, cắn một miếng, rồi đưa ra trước mặt cậu: “Chia không? Chỉ cho học bá thôi nhé!”
Lén thả một chiếc ghim hoa giấy vào sách của Trình Kiệt, quan sát cậu phản ứng.
Trình Kiệt thở dài, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi… khó chịu một cách lạ thường. Cậu chưa từng gặp ai vừa tinh nghịch vừa biết cách “đánh trúng điểm yếu” như cô gái này.
Sau tiết học, lớp được nghỉ 15 phút. Lâm Tiểu Nhi không bỏ lỡ cơ hội. Cô kéo Trình Kiệt ra hành lang:
“Học bá à, tôi muốn thử một thử thách!” cô nói, đôi mắt long lanh như mèo tinh nghịch.
“Thử thách gì?” Trình Kiệt hỏi, vẫn nghiêm túc nhưng ánh mắt không giấu nổi sự tò mò.
“Đoán xem… trong balo tôi có gì!” cô giơ cao chiếc balo, rồi ném ra một món đồ nhỏ – một chiếc bánh cookie hình trái tim.
Trình Kiệt nhăn mặt: “Thử thách này… không công bằng.”
“Tại sao? Tôi chỉ muốn… xem học bá có tinh mắt không thôi mà!” Lâm Tiểu Nhi cười, rồi vờ cúi xuống nhặt chiếc bánh khác, tạo cơ hội cho cậu nhìn rõ cô.
Cậu thở dài, nhưng vẫn kiềm chế, chỉ lẩm bẩm: “Cô thực sự… quá tinh quái.”
Nhưng Lâm Tiểu Nhi không dừng lại ở đó. Trong lúc Trình Kiệt quay lưng chuẩn bị vào lớp, cô thò tay vào balo của cậu, rút ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ, rồi nhét vào túi mình. “Ôi, tôi chỉ muốn… giữ kỷ niệm thôi mà!” cô nói, giọng ngây thơ, ánh mắt long lanh.
Trình Kiệt quay lại, mắt mở to: “Cô… lấy gì của tôi?”
Lâm Tiểu Nhi nhún vai, vẫn cười tươi: “Ôi, chỉ là… một thứ nhỏ xinh thôi. Học bá, đừng giận, tôi chỉ muốn xem cậu phản ứng như thế nào.”
Cậu giật mạnh cuốn sổ lại, nhưng trong lòng lại… hơi… vui? Đúng vậy, một cảm giác lạ lùng len lỏi: sự khó chịu xen lẫn thích thú.
Tiết học Văn diễn ra tiếp theo, Lâm Tiểu Nhi không bỏ lỡ cơ hội tạo thêm chút “drama”. Cô giơ tay, nói:
“Thầy ơi, cho tôi thử đọc một đoạn, nhưng tôi muốn… đọc bằng giọng của học bá nghiêm túc!”
Trình Kiệt nhíu mày, nhịn cười: “Cô… điên rồi.”
Cả lớp cười rộ khi cô bắt đầu đọc, cố tình mô phỏng giọng nghiêm nghị, gắt gỏng của Trình Kiệt. Những câu chữ vốn nghiêm túc bỗng trở nên… hài hước, làm giáo viên cũng phải mỉm cười.
Sau giờ học, cả lớp ra sân. Lâm Tiểu Nhi lôi Trình Kiệt ra một chỗ yên tĩnh gần sân bóng rổ:
“Học bá à, hôm nay chúng ta cần… thỏa thuận.”
“Thỏa thuận gì?” cậu hỏi, thận trọng.
“Cô sẽ ngừng quậy phá… nếu học bá chịu… chơi một trò với tôi.” Ánh mắt cô long lanh, đầy tinh quái.
Trình Kiệt cau mày, không hiểu cậu có nên đồng ý không. Nhưng khi nhìn vào nụ cười ngây thơ nhưng quỷ quyệt của cô, cậu chỉ biết thở dài: “Được, nhưng chỉ một lần.”
“Yay!” cô reo lên, rồi nắm tay cậu kéo đi, như thể đang dẫn dắt một trò phiêu lưu.
Và đúng như dự đoán, trò chơi tiếp theo là… bắt bóng rổ với cách… cực kỳ bất ngờ: Lâm Tiểu Nhi nhảy lên, dùng chân đá nhẹ bóng, nhưng kết hợp nhiều động tác khiến cậu phải chạy theo mà không kịp phản ứng. Cả sân cười vang khi Trình Kiệt vừa bực vừa phải nỗ lực đỡ bóng.
Kết thúc trò chơi, Lâm Tiểu Nhi thở hồng hộc, mắt long lanh, nhìn Trình Kiệt: “Học bá, cậu thấy chưa? Thế mới vui chứ!”
Trình Kiệt nhìn cô, không giấu nổi nụ cười mỏng trên môi: “Cô… đúng là… không thể đoán trước.”
“Chính xác!” cô reo lên, nhảy cẫng, rồi giả vờ ngây thơ: “Tôi… chỉ là cô gái bình thường thôi mà!”
Trình Kiệt thở dài, bước đi theo cô, lòng dần nhận ra: một năm học với Lâm Tiểu Nhi… chắc chắn sẽ là những ngày đầy “quậy phá”, hài hước và… khó quên.
Và trong sâu thẳm, cậu biết rằng, dù cô hư hỏng, quậy phá đến đâu, cậu cũng không muốn rời xa cô gái này…