cô vợ hư hỏng

Chương 3: Hư hỏng công khai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Sáu, lớp 12A1 tràn đầy không khí sôi động. Mọi người vừa kết thúc tiết học đầu tiên, ánh nắng chiếu qua cửa sổ khiến bầu không khí thêm phần rực rỡ. Lâm Tiểu Nhi bước vào lớp, tay cầm một hộp bánh pudding, ánh mắt tinh nghịch như thể đã lên kế hoạch cho cả một buổi “quậy phá”.

“Chào mọi người! Hôm nay cô gái hư hỏng của lớp lại xuất hiện đây!” cô reo to, giọng hồn nhiên nhưng đầy thách thức.

Trình Kiệt đang ngồi chỉnh sách vở, nghe vậy liền nhíu mày. “Cô… lại chuẩn bị làm trò gì nữa đây?”

Lâm Tiểu Nhi nhún vai, nở nụ cười ngây thơ: “Chỉ là… chia sẻ niềm vui thôi mà.”

Cả lớp cười rộ. Một số bạn đã quen với tính cách tinh nghịch của cô, nhưng hôm nay dường như sẽ là một “cảnh tượng khó quên”.

Tiết học Văn diễn ra với giáo viên đang giảng bài. Lâm Tiểu Nhi khẽ rút từ balo ra một chiếc kẹp tóc hình trái tim, rồi thận trọng bước lên bục:

“Thầy ơi, hôm nay em… muốn trình bày một đoạn thơ theo phong cách… đặc biệt!”

Giáo viên nhìn cô, nhíu mày: “Đặc biệt kiểu gì?”

Cô nở nụ cười tinh nghịch: “Đặc biệt… là theo ‘phong cách học bá nghiêm túc’!”

Cả lớp bật cười, trong khi Trình Kiệt lập tức đứng dậy, mặt đỏ bừng: “Cô… xuống ngay!”

Nhưng Lâm Tiểu Nhi đã kịp giơ tay cầm cuốn sách nhỏ, bắt đầu đọc đoạn thơ. Giọng cô giả vờ nghiêm nghị, cứng nhắc, kết hợp những nét mặt hồn nhiên, khiến cả lớp cười không ngớt.

Một vài bạn nữ thì thầm: “Ôi trời, cô ấy đúng là không thể đoán trước.”

Một vài bạn nam thì cười khúc khích, trong khi Trình Kiệt nghiến răng, cảm giác vừa bực vừa… khó hiểu.

Kết thúc đoạn thơ, Lâm Tiểu Nhi cúi đầu như ngoan hiền, mắt long lanh: “Thầy, em… có làm đúng yêu cầu không ạ?”

Giáo viên thở dài, nhưng cũng không khỏi mỉm cười: “Được, nhưng lần sau đừng làm quá đáng.”

Cô quay lại chỗ ngồi, mắt liếc Trình Kiệt: “Học bá à, cậu thấy chưa? Đặc biệt không?”

Trình Kiệt nhíu mày, lẩm bẩm: “Cô… đúng là… quá tinh quái.”

Trong giờ giải lao, Lâm Tiểu Nhi không bỏ lỡ cơ hội để tiếp tục “hư hỏng công khai”. Cô đặt hộp pudding lên bàn Trình Kiệt, giọng ngây thơ:

“Học bá, cậu muốn thử không? Tớ làm riêng cho cậu mà!”

Cậu liếc nhìn, cảm giác vừa khó chịu vừa… thú vị: “Cô… đừng biến lớp học thành… quán cà phê cá nhân của cô.”

Cô nhún vai, cười toe toét, rồi ngồi xuống, cầm chiếc thìa, húp một muỗng pudding. “Mmm… ngon lắm, học bá à! Cậu nên thử!”

Trình Kiệt bất đắc dĩ, chỉ biết nhìn cô ăn. Một phần trong cậu tức giận vì cô liên tục “tấn công” mình, nhưng phần còn lại lại thấy… cô gái này thật sự đáng yêu, dù hư hỏng đến mức không thể tưởng tượng.

Chưa dừng lại ở đó, Lâm Tiểu Nhi lấy ra một chiếc bút dạ màu, vẽ một trái tim lên bảng, viết:

“Học bá, cậu đã bị tớ… chiếm trái tim rồi nhé!”

Cả lớp bùng nổ tiếng cười. Một vài bạn nữ che miệng cười, thầm nghĩ cô ấy đúng là… phá luật lớp học nhưng dễ thương đến mức không thể ghét.

Trình Kiệt đỏ mặt, bước tới, giọng nghiêm nghị: “Cô… xóa ngay!”

Nhưng Lâm Tiểu Nhi giả vờ ngoan hiền, ánh mắt long lanh: “Học bá à, tớ… chỉ muốn chứng minh tình cảm chân thành thôi mà!”

Cậu thở dài, biết rằng hôm nay không thể nào “chiến thắng” được cô.

Kết thúc tiết học, cả lớp ra sân. Lâm Tiểu Nhi kéo Trình Kiệt ra một góc yên tĩnh gần sân bóng:

“Học bá à, cậu thấy không, chỉ cần cô… hư hỏng một chút, lớp học cũng vui hơn hẳn!”

Trình Kiệt không nói gì, chỉ lẩm bẩm: “Cô… đúng là không thể đoán trước.”

Cô nhún vai, nở nụ cười tinh nghịch: “Đúng vậy! Và hôm nay… tớ sẽ còn quậy phá hơn nữa!”

Rồi cô chạy về phía nhóm bạn, vừa nhảy cẫng vừa reo hò. Trình Kiệt đứng lại, thở dài, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy… một phần thích thú.

Đúng vậy, Lâm Tiểu Nhi, cô gái hư hỏng nhưng đáng yêu, đã khiến cả lớp và đặc biệt là Trình Kiệt… phải nhìn cô bằng một ánh mắt hoàn toàn khác.

Và cậu biết, một năm học với cô gái này… chắc chắn sẽ là những ngày đầy rắc rối, những trận cười không dứt, và cả những khoảnh khắc ngọt ngào đến mức… không thể quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×