cô vợ hư hỏng

Chương 4: “Hư hỏng” ngoài lớp học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, sau giờ học, lớp 12A1 dần tan học. Lâm Tiểu Nhi bước ra sân trường, trên tay là chiếc balo rực rỡ và túi snack đủ màu, đôi mắt long lanh như đã có một kế hoạch tinh quái. Cô nhìn quanh, rồi nhìn thấy Trình Kiệt đang đứng một mình gần cổng trường, đọc tin nhắn trên điện thoại với vẻ nghiêm nghị quen thuộc.

“Học bá à…” cô gọi lớn, giọng hồn nhiên nhưng đầy ẩn ý.

Trình Kiệt ngẩng đầu, nhíu mày: “Cô… hôm nay còn chưa đủ trò hư hỏng sao?”

Lâm Tiểu Nhi mỉm cười, đặt túi snack xuống đất, rồi bước lại gần: “Chỉ là… muốn thử trò chơi ngoài lớp thôi mà. Cậu có muốn tham gia không?”

“Trò gì?” Trình Kiệt hỏi, cảm giác vừa tò mò vừa e dè.

“Trò… săn đồ ngọt!” cô reo lên, nhấc túi snack. “Cậu phải tìm tất cả những gói bánh tớ giấu quanh sân trường. Nếu tìm đủ, tớ sẽ… tặng một phần đặc biệt chỉ dành cho học bá.”

Trình Kiệt thở dài, cảm giác bất lực tràn về. Cậu biết, từ ngày cô gái này xuất hiện, những buổi chiều bình yên sẽ biến thành… thử thách tinh thần. Nhưng đồng thời, một phần cậu lại thấy hứng thú.

“Được, nhưng chỉ trong 10 phút,” cậu nhấn mạnh, giọng nghiêm nghị nhưng ánh mắt lóe lên chút thích thú.

Lâm Tiểu Nhi reo lên, rồi nhảy cẫng, mắt lấp lánh: “Đi thôi nào, học bá! Ai nhanh hơn sẽ… thắng!”

Cả trò chơi bắt đầu. Lâm Tiểu Nhi chạy vòng quanh sân trường, nhảy lên ghế đá, len lỏi qua bụi cây, trêu chọc Trình Kiệt bằng những câu hò reo: “Học bá ơi, cậu sẽ không tìm ra đâu!”

Trình Kiệt cố gắng bình tĩnh, nhưng vừa chạy vừa tránh va vào cô, lòng vừa lo vừa thích. Mỗi lần cô chạy qua, mái tóc đen bay lượn, ánh mắt long lanh tinh nghịch, khiến cậu không thể rời mắt.

Một vài gói bánh đã nằm trong túi balo cô, nhưng Lâm Tiểu Nhi không quên “tạo drama”. Cô giả vờ giấu một gói bánh trong chỗ khó nhìn, rồi quay sang cậu, nở nụ cười đầy thách thức: “Học bá, cậu tìm được chưa? Hay muốn tớ… giúp một tay?”

Trình Kiệt lườm cô: “Cô… không nên lợi dụng sự ngây thơ để trêu chọc tôi!”

“Ngây thơ? Tôi chỉ… dễ thương thôi mà!” cô đáp lại, rồi nhanh chóng nhảy lên băng ghế, hất nhẹ chiếc bánh vào balo cậu, mắt lấp lánh như mèo tinh nghịch.

Cậu cắn răng, cố gắng không cười, nhưng cuối cùng cũng phải thừa nhận: “Cô… thật sự quá tinh quái.”

Trò chơi kéo dài khoảng mười phút, cả hai chạy quanh sân, hò hét, cười đùa, thu hút ánh nhìn của vài học sinh khác. Cuối cùng, Trình Kiệt tìm đủ các gói bánh, đặt tay lên hông thở hổn hển: “Xong… nhưng… tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng… săn bánh lại mệt mỏi đến vậy.”

Lâm Tiểu Nhi nhảy cẫng, reo lên: “Thắng rồi! Học bá, phần đặc biệt đây!” Cô mở túi, lấy ra một chiếc bánh pudding nhỏ, rồi đặt vào tay cậu: “Chỉ dành cho học bá thôi nha!”

Trình Kiệt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, một nụ cười mỏng manh nhưng ấm áp. “Cô… luôn làm tôi… bất ngờ.”

Cô cười, ánh mắt long lanh, bước lại gần, thả tay lên vai cậu, ánh mắt tinh nghịch: “Vậy cậu… có thích không?”

Cậu hơi đỏ mặt, không nói gì, nhưng trong lòng đã nhận ra một cảm giác lạ lùng: dù cô hư hỏng, tinh nghịch đến đâu, cậu cũng không muốn rời xa.

Ngay lúc đó, một vài bạn trong lớp đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng, cười khúc khích: “Ôi trời, Lâm Tiểu Nhi thật sự… chẳng ai có thể kiểm soát nổi!”

Cô quay lại, vẫy tay: “Chào cả lớp! Học bá của tôi đã… thua trò chơi rồi nha!”

Trình Kiệt thở dài, nhìn cô, vừa tức vừa thấy vui: “Cô… đúng là không thể đoán trước.”

Lâm Tiểu Nhi nhún vai, rồi nghiêng người, nở nụ cười tinh nghịch: “Học bá à, tớ chỉ muốn… cuộc sống chúng ta mỗi ngày đều vui vẻ, có được không?”

Cậu im lặng, chỉ thở dài, nhưng trong lòng đã dâng lên cảm giác… ấm áp khó tả.

Chiều hôm đó kết thúc với tiếng cười vang vọng khắp sân trường, Lâm Tiểu Nhi nhảy cẫng, mắt long lanh, còn Trình Kiệt đứng đó, thở hổn hển nhưng nụ cười mỏng manh vẫn nở trên môi.

Một ngày nữa trôi qua, nhưng với cả hai, nó là một ngày… vừa hư hỏng, vừa đáng yêu, và chắc chắn sẽ là những ký ức không thể nào quên.

Và trong thâm tâm, Trình Kiệt biết rằng: Lâm Tiểu Nhi – cô gái hư hỏng nhưng đáng yêu – đã dần chiếm trọn… tâm trí cậu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×