Chiều hôm đó, Lâm Tiểu Nhi vẫn giữ nguyên tinh thần hư hỏng đặc trưng của mình. Cô cầm balo, tay còn cầm chiếc hộp bánh pudding nhỏ, mắt long lanh như đã chuẩn bị một kế hoạch tinh quái mới. Cô nhìn Trình Kiệt đang đứng gần cổng trường, đọc tin nhắn với vẻ nghiêm nghị quen thuộc, và nở nụ cười đầy thách thức.
“Học bá à… hôm nay tớ sẽ khiến cậu bất ngờ!” cô reo lên, giọng hồn nhiên nhưng ánh mắt đầy ẩn ý.
Trình Kiệt nhíu mày, giọng nghiêm trọng: “Cô lại chuẩn bị gây rắc rối sao?”
“Không rắc rối đâu… chỉ là… thử thách vui vẻ thôi mà!” Lâm Tiểu Nhi đáp, rồi thả tay balo xuống đất, tiến tới gần cậu.
Ngay lúc đó, một nhóm học sinh lớp khác đi ngang qua, trong đó có vài bạn nam thích trêu chọc. Nhìn thấy Lâm Tiểu Nhi, họ bắt đầu nháy mắt và thì thầm: “Ôi, cô gái hư hỏng của lớp A1 đây rồi! Thử xem cậu học bá chịu nổi không?”
Lâm Tiểu Nhi khẽ cười, mắt lấp lánh tinh quái. Nhưng một số trong nhóm học sinh kia, thay vì vui vẻ, lại tỏ ra khiêu khích, đi tới gần: “Này cô bé, có vẻ lớp mình đang thiếu… một chút trò vui với cậu học bá nghiêm túc đấy nhỉ?”
Trình Kiệt lập tức bước tới trước mặt Lâm Tiểu Nhi, đứng chắn. Ánh mắt cậu nghiêm nghị nhưng có phần… căng thẳng. “Các cậu… tránh ra! Đây không phải nơi để gây rối.”
Lâm Tiểu Nhi nắm tay balo, giật giật, mắt long lanh nhìn cậu: “Học bá… đừng lo, tớ… ổn mà.”
Nhưng Trình Kiệt lắc đầu, giọng nghiêm trọng: “Không, hôm nay… tớ sẽ bảo vệ cô.”
Một bạn nam trong nhóm kia cười khẩy: “Thế à? Chúng ta chỉ muốn trò chuyện thôi mà. Cô gái này… dường như rất được học bá quan tâm nhỉ?”
Lâm Tiểu Nhi đỏ mặt, mắt long lanh, nhưng vẫn cố nở nụ cười tinh nghịch: “Học bá… đừng tức giận nhé…”
Trình Kiệt hít một hơi thật sâu, giọng nghiêm nghị nhưng ấm áp: “Tớ không tức giận. Tớ chỉ… không muốn ai làm cô tổn thương.”
Cậu bước lên trước, đặt tay ra hiệu cho nhóm kia dừng lại. “Đừng đùa nữa, hoặc… tôi sẽ báo thầy cô.”
Nhìn thấy thái độ cương quyết của Trình Kiệt, nhóm học sinh kia khẽ lùi lại, nhưng vẫn tỏ vẻ không phục. Lâm Tiểu Nhi lén cắn mép cười, vừa ngạc nhiên vừa thấy vui vì Trình Kiệt… thật sự nghiêm túc bảo vệ mình.
Sau khi nhóm học sinh kia rút đi, Lâm Tiểu Nhi thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang Trình Kiệt: “Học bá… cậu thật sự… dũng cảm mà.”
Trình Kiệt liếc cô, giọng vẫn nghiêm nghị nhưng ấm áp: “Cô… không nên thử thách lòng kiên nhẫn của tớ như vậy nữa.”
Lâm Tiểu Nhi giả vờ ngây thơ, đôi mắt long lanh: “Tớ… chỉ muốn… xem học bá nghiêm túc đến đâu thôi mà!”
Cậu thở dài, nhưng không giấu được nụ cười mỏng manh. “Cô… đúng là… không thể đoán trước.”
Cô cười toe toét, nhảy cẫng, rồi rút ra hộp bánh pudding: “Để tớ cảm ơn học bá nhé!” Cô đưa bánh cho cậu, ánh mắt lấp lánh, tinh nghịch: “Chỉ dành cho học bá thôi nha!”
Trình Kiệt nhận bánh, khóe môi khẽ nhếch lên. Một phần trong cậu vẫn bực bội vì những trò quậy phá của cô, nhưng phần khác… cậu không thể phủ nhận cảm giác ấm áp len lỏi trong tim.
“Cô… biết không,” cậu nói, giọng thừa nhận nhẹ nhàng, “tớ… thực sự không muốn rời xa cô trong những tình huống như thế này.”
Lâm Tiểu Nhi đỏ mặt, mắt long lanh, rồi nhảy cẫng, reo lên: “Học bá… tớ cũng không muốn! Thật tuyệt vời khi có cậu ở bên cạnh!”
Hai người đứng đó, giữa sân trường, ánh nắng chiếu qua, tạo nên khoảnh khắc vừa hư hỏng vừa ngọt ngào. Lâm Tiểu Nhi thì tinh nghịch, nhưng trong sâu thẳm, cô cảm nhận được sự bảo vệ và quan tâm của Trình Kiệt, còn cậu… dần nhận ra mình đã bị cuốn hút bởi cô gái hư hỏng nhưng đáng yêu này.
Một ngày nữa trôi qua, nhưng đối với cả hai, nó là một ngày đầy kỷ niệm: những trò quậy phá, những phút giây hồn nhiên và cả những khoảnh khắc tình cảm ngọt ngào.
Và trong thâm tâm, Trình Kiệt biết rằng: Lâm Tiểu Nhi, cô gái hư hỏng nhưng đáng yêu, đã khiến trái tim cậu… không còn bình yên như trước.