cô vợ hư hỏng

Chương 6: Thách thức trong lớp học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, lớp 12A1 đầy ắp tiếng cười nói rộn rã. Lâm Tiểu Nhi bước vào lớp với nụ cười tinh nghịch quen thuộc, tay cầm chiếc bút dạ màu và một xấp giấy note đủ màu. Mắt cô long lanh, ánh lên vẻ đang “lên kế hoạch” cho một trò chơi mới.

Trình Kiệt nhìn cô từ xa, nhíu mày: “Cô… hôm nay sẽ làm gì nữa đây?”

Cô giả vờ ngoan hiền, đặt tay lên ngực: “Tớ chỉ… chuẩn bị cho tiết học hôm nay thôi mà!” Nhưng ánh mắt tinh quái làm cậu biết chắc chắn… lời nói ấy không hoàn toàn đúng sự thật.

Tiết học Khoa học bắt đầu, giáo viên yêu cầu cả lớp làm thí nghiệm nhóm, mỗi nhóm phải xây dựng một thí nghiệm đơn giản và trình bày kết quả trước lớp. Lâm Tiểu Nhi hít một hơi, ánh mắt nhìn Trình Kiệt đầy thách thức: “Học bá… cậu sẽ là nhóm trưởng của tớ, nhé?”

Trình Kiệt nhíu mày, giọng nghiêm nghị: “Cô… không nên làm khó tớ trước mặt cả lớp.”

Cô nhún vai, nở nụ cười tinh nghịch: “Tớ chỉ muốn chúng ta hợp tác thôi mà!”

Cả lớp được chia nhóm, và Lâm Tiểu Nhi cùng Trình Kiệt rơi vào một nhóm. Ngay từ đầu, cô đã “hư hỏng công khai” bằng cách:

Dán giấy note khắp bàn, ghi những câu chữ hài hước.

Giấu dụng cụ thí nghiệm một cách tinh quái, khiến Trình Kiệt phải chạy đi tìm.

Nói những lời “giả ngoan” nhưng đầy trêu chọc: “Học bá à, nếu không tìm được ống nghiệm, tớ sẽ… ăn hết chocolate rồi nha!”

Trình Kiệt thở dài, vừa dở khóc vừa dở cười: “Cô… đúng là không thể đoán trước.”

Cô cười toe toét, mắt long lanh: “Học bá… thấy chưa? Hư hỏng một chút thôi, lớp học còn vui hơn hẳn!”

Trong quá trình làm thí nghiệm, Lâm Tiểu Nhi liên tục đưa ra những “ý tưởng sáng tạo” nhưng thực chất là để trêu chọc Trình Kiệt. Ví dụ, khi cần đổ dung dịch vào ống nghiệm, cô giả vờ đánh rơi, làm dung dịch bắn lên tay cậu:

“Ai mà nghĩ học bá nghiêm túc lại dễ… bẩn tay vậy chứ!” cô cười khúc khích, nhấc tay lau lên tay cậu, ánh mắt tinh nghịch nhưng ẩn chút lo lắng nếu cậu bực mình.

Trình Kiệt nhíu mày, đỏ mặt, cố giữ bình tĩnh: “Cô… làm tớ sao thế này?”

Cô nghiêng đầu, giả vờ ngây thơ: “Tớ… chỉ muốn chứng minh rằng teamwork cũng có thể… vui vẻ mà thôi!”

Cuối cùng, nhóm họ hoàn thành thí nghiệm, nhưng vẫn còn một “chiêu” hư hỏng cuối cùng: Lâm Tiểu Nhi viết một mẩu giấy dán lên bảng thí nghiệm:

“Học bá, tớ nhờ cậu dẫn dắt nhóm, nhưng đừng quên… tớ luôn tinh nghịch bên cậu nha!”

Cả lớp cười rộ, giáo viên nhíu mày nhưng không khỏi mỉm cười: “Rõ ràng là… nhóm này có sự sáng tạo đặc biệt.”

Trình Kiệt thở dài, nhìn cô, giọng vừa bực vừa thừa nhận: “Cô… đúng là… quá tinh quái.”

Cô cười toe toét, mắt long lanh: “Học bá… tớ chỉ muốn… chúng ta cùng nhau vui vẻ thôi mà!”

Sau giờ học, khi cả lớp ra sân, Lâm Tiểu Nhi kéo Trình Kiệt lại một góc yên tĩnh:

“Học bá… hôm nay, tớ thấy cậu thật sự… kiên nhẫn.” Cô nhìn cậu, ánh mắt long lanh: “Cậu… thích tớ hư hỏng phải không?”

Trình Kiệt đỏ mặt, thở dài, nhưng nụ cười mỏng manh hiện trên môi: “Cô… đúng là… không thể đoán trước. Nhưng… có lẽ… tớ không ghét việc đó.”

Cô reo lên, nhảy cẫng: “Học bá… tớ biết mà! Vậy thì… chúng ta sẽ còn nhiều trò vui nữa!”

Hai người đứng đó, giữa sân trường, ánh nắng chiếu qua mái tóc đen dài của Lâm Tiểu Nhi, tạo nên khoảnh khắc vừa hư hỏng vừa ngọt ngào. Cô gái hư hỏng nhưng đáng yêu này đã dần chiếm trọn tâm trí Trình Kiệt, và cậu biết rằng… năm học này sẽ không còn bình yên nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×