Tiếng trống báo giờ nghỉ trưa vang lên, lớp 12A1 rộn ràng tiếng nói cười. Lâm Tiểu Nhi bước ra khỏi lớp với chiếc túi snack đủ màu sắc trên tay, mắt long lanh như đang chuẩn bị cho một “chiến dịch hư hỏng” mới.
Trình Kiệt ngồi ở bàn cuối, tay vẫn cầm sách, nhưng ánh mắt không rời cô. “Cô… hôm nay sẽ làm gì nữa đây?” cậu hỏi, giọng vừa nghiêm nghị vừa lo lắng.
Cô nhún vai, nở nụ cười tinh nghịch: “Chỉ là… muốn làm cho giờ nghỉ trưa thêm phần thú vị thôi mà!”
Cả lớp vừa ra sân, Lâm Tiểu Nhi đã bắt đầu kế hoạch. Cô lấy từ túi ra vài gói bánh kẹo nhỏ, giấu khéo dưới ghế, trên băng ghế đá và thậm chí trong tủ sách cạnh lớp. Rồi quay sang Trình Kiệt, ánh mắt lấp lánh:
“Học bá… thử đoán xem tớ đã giấu những gói bánh này ở đâu nào?”
Trình Kiệt nhíu mày, thở dài, nhưng ánh mắt lấp lánh một phần tò mò: “Cô… lại chuẩn bị trò quậy phá nữa sao?”
“Đúng vậy! Nhưng nếu cậu tìm được hết, tớ sẽ… thưởng cho cậu phần đặc biệt!” Cô cười toe toét, mắt long lanh tinh nghịch.
Cả trò chơi bắt đầu. Lâm Tiểu Nhi chạy quanh sân, nhảy lên ghế đá, len lỏi qua bụi cây, thậm chí giả vờ “bắt cậu” bằng cách ném bánh về phía Trình Kiệt. Cậu vừa chạy vừa tránh, vừa nhăn mặt vì không thể đoán trước hành động của cô.
Một vài bạn trong lớp đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng, cười khúc khích: “Ôi trời, cô gái hư hỏng của lớp A1 lại làm trò nữa rồi!”
Cô giả vờ ngoan hiền, nhặt một gói bánh từ mặt đất, đưa ra trước mặt Trình Kiệt: “Học bá, đây là phần thưởng đầu tiên cho cậu!”
Cậu nghiến răng, nhưng khóe môi không khỏi nhếch lên: “Cô… thật sự quá tinh quái.”
Lâm Tiểu Nhi nhảy cẫng, reo lên: “Học bá… thấy chưa? Chỉ cần hư hỏng một chút, giờ nghỉ trưa cũng thú vị hẳn!”
Trò chơi kéo dài khoảng mười lăm phút. Lâm Tiểu Nhi vừa chạy vừa cười, vừa thỉnh thoảng nhảy lên ghế để giấu bánh, khiến Trình Kiệt phải lao theo từng bước, vừa bực vừa vui. Mỗi lần cậu gần bắt được, cô lại giả vờ ngây thơ:
“Học bá à, cậu thấy không… tớ chỉ muốn vui thôi mà!”
Cuối cùng, Trình Kiệt cũng tìm được tất cả các gói bánh. Anh thở hổn hển, đặt tay lên hông: “Xong… nhưng tớ không hiểu… tại sao việc săn bánh lại mệt mỏi đến thế này?”
Cô reo lên: “Học bá… phần thưởng đặc biệt đây!” Cô đưa ra một chiếc bánh pudding nhỏ, nhăn mặt cười tinh nghịch: “Chỉ dành cho cậu thôi nha!”
Trình Kiệt nhận bánh, đỏ mặt, nhưng nụ cười mỏng manh xuất hiện trên môi. “Cô… luôn khiến tớ bất ngờ.”
Cô nghiêng người, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt long lanh: “Vậy là… cậu thích không? Học bá?”
Cậu hơi đỏ mặt, thở dài, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp: “Cô… đúng là… không thể đoán trước. Nhưng… tớ không ghét việc đó.”
Lâm Tiểu Nhi reo lên, nhảy cẫng: “Học bá… tớ biết mà! Vậy thì chúng ta sẽ còn nhiều trò vui nữa!”
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng chiếu qua mái tóc đen dài của cô, tạo nên cảnh tượng vừa hư hỏng vừa ngọt ngào, khiến vài bạn trong lớp nhìn theo và thầm nghĩ: “Ôi trời, hai người này… đúng là cặp đôi thú vị nhất lớp rồi!”
Trình Kiệt đứng đó, nhìn cô gái hư hỏng nhưng đáng yêu này, biết rằng năm học này sẽ không còn bình yên nữa. Và trong thâm tâm, cậu nhận ra rằng… trái tim cậu đã bắt đầu dao động trước nụ cười tinh nghịch ấy.
Chiều hôm đó trôi qua, nhưng khoảnh khắc giữa giờ nghỉ trưa, giữa những trò hư hỏng, lại trở thành ký ức khó quên. Lâm Tiểu Nhi, cô gái vừa hư hỏng vừa đáng yêu, đã dần chiếm trọn trái tim Trình Kiệt… và cậu biết, những ngày tháng tiếp theo sẽ còn nhiều trò nghịch ngợm, những phút giây ngọt ngào, và cả những bất ngờ không thể đoán trước.