Hắc hắc hắc…
Nghe được thanh âm Tư Dạ Hàn không chút do dự chọn chính mình, Diệp Oản Oản cuối cùng là có chút hài lòng.
Tư Dạ Hàn lấy tay đỡ lấy hông của cô, để tránh cho cô bị lăn xuống, âm thanh khàn khàn mà vang ở bên tai: “Náo đủ rồi chứ?”
A, gây chuyện bị phát hiện…
Diệp Oản Oản yếu ớt mà lẩm bẩm, “Ai bảo anh mắt hắn nhìn em như kẻ gây họa yêu phi hồ ly tinh cơ chứ, người ta rõ ràng là thuần lương như vậy…”
Thuần lương?
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hướng về người nào đó tự xưng thuần lương nhàn nhạt quét tới.
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, đại khái cũng cảm thấy lời nói này có chút chột dạ, bĩu môi nói, “Hắn không thích em, em sao phải thích hắn chứ, ghét còn không kịp nữa là!”
“Đừng trêu chọc hắn.” giọng nói của Tư Dạ Hàn mang theo nhàn nhạt cảnh cáo.
Diệp Oản Oản nhất thời ủy khuất mặt, “Anh thiên vị nha!”
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm nhìn cô một cái: “Ta quả thật là thiên vị.”
Diệp Oản Oản: “…”
Được rồi được rồi, cô thừa nhận mới vừa rồi Tư Dạ Hàn đã vô cùng cho cô đủ mặt mũi, đủ nghiêng về phía cô rồi.
“Tóm lại, người không phạm ta ta không phạm người a, nếu là hắn lại trừng em, em đây đi gieo họa cho ông chủ nhà hắn! Chọc tức ૮ɦếƭ hắn luôn a! ” Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Tư Dạ Hàn: “…”
Không nghĩ tới hắn nằm không cũng trúng đạn nha. Ông chủ của Lưu Ảnh – Tư Dạ Hàn đại khái là chưa từng nghĩ tới còn có loại thao tác này.
Vì vậy nên cho Lưu Ảnh thêm một chút tiền lương chứ?
Rất nhanh xe lái đến nhà cũ.
Lúc xuống xe, Diệp Oản Oản như trong dự liệu của mình đối mặt với ánh mắt của Lưu Ảnh tràn đầy lạnh lẻo sát ý kinh người.
Diệp Oản Oản biết hôm nay mối thù này coi như là kết xuống rồi.
Bất quá vậy thì thế nào, dù cô có là người hoàn mỹ vô khuyết Tần Nhược Hi châu ngọc ở phía trước thì bất kể cô làm gì, tên kia cũng không có khả năng nhìn thấy cô thuận mắt.
Cô chính là được sủng ái mà kiêu, chính là hại nước hại dân thế đấy?
Kiếp trước cô sợ nhất là Tư Dạ Hàn, trừ lần đó ra cũng cực sợ bên cạnh cỗ máy ɢɨết người Tư Dạ Hàn này.
Mỗi lần bị ánh mắt lạnh lẻo của Lưu Ảnh nhìn lấy, cũng cảm giác mình phảng phất đang bị lăng trì, chớ nói chi là ba ngày hai đầu bị cảnh cáo bị uy ђเếק, trở thành kẻ gian luôn bị đề phòng.
Cho dù ở Cẩm Viên đợi nhiều năm như vậy, cho dù Tư Dạ Hàn cho cô hết thảy những gì tốt nhất, nhưng cô cũng chưa từng có lòng trung thành trong bất cứ giây phút nào.
Lúc trước bị những thứ kia ám hại, đời này tất cả cô đều muốn đòi lại.
Nếu không thể trở về làm thuần lương thiếu nữ thì cô chính là không lại ngại gì muốn một lần làm yêu phi.
Sau khi vào nhà, lão thái thái nhìn thấy hai người Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn xuất hiện, nhất thời lộ ra nụ cười, “Trở về rồi à!”
Tư Dạ Hàn: “Dạ.”
Lão thái thái oán trách mà liếc nhìn cháu đích tôn tích chữ như vàng của mình, ngay sau đó thân thiện mà kéo Diệp Oản Oản lại gần hỏi thăm “Oản Oản mau tới đây! Để cho bà nội nhìn một chút!”
“Bà nội! ” Diệp Oản Oản ngọt ngào kêu lên một tiếng.
Cũng không thể trách lão thái thái đối với cô ấn tượng không tệ, ngoại trừ nguyên nhân đầu tiên là bởi vì cô đời này không phạm sai lầm giống đời trước, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn à Diệp Oản Oản ăn mặc vô cùng thùy mị, dung mạo và khí chất cũng vô cùng tốt để người khác muốn chiếm tiện nghi.
Nhìn qua vô cùng nhu nhược nhu thuận, thuần lương vô hại, dễ cho người khác theo bản năng muốn buông lỏng cảnh giác, hơn nữa không nhịn được mà sinh lòng trìu mến.
” Không sai, cũng còn khá ốm nên mập thêm một chút nữa nha! Cháu quá gầy rồi nhất định phải ăn nhiều một chút! ” lão thái thái kéo cô qua đánh giá, hài lòng gật gật đầu nói.
Diệp Oản Oản trước kia thật sự là quá gầy, gầy đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay, trong khoảng thời gian gần đây đã mập lên không ít, bất quá tổng thể vẫn còn có chút hơi gầy.
Bất quá lấy sức ăn của Diệp Oản Oản sau khi sống lại, không cần hoài nghi, nuôi để cho cô mập lên chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa nếu như một mực không thèm tiết chế mà ăn uống thì cô có thể mập đến như năm đó của kiếp trước.
“Cháu biết rồi ạ bà nội, cháu có ăn nhiều cơm mà.”
“Ngoan ngoãn! Nha đúng rồi, bà nội thiếu chút nữa đã quên rồi, Oản Oản a, đến, bà nội giới thiệu cho cháu cá một người! ” lão thái thái vẻ mặt tươi cười mà dẫn dắt cô đi vào trong phòng.
Bà nôi muốn giới thiệu cho cô một người sao?
Người có thể để cho lão thái thái cố ý giới thiệu sẽ là ai?
Diệp Oản Oản mang theo sắc mặt nghi ngờ đi bên cạnh lão thái thái.
Đi qua phòng khách, bước vào bên trong, một bóng người quen thuộc vội vàng không kịp chuẩn bị nhanh chóng đập vào mắt cô.
Chỉ thấy đứng trước mấy bụi mẫu đơn trân quý là một bóng người cao gầy tinh tế.
Nữ tử có mái tóc quăn màu nâu, với áo khoác nhẹ màu nâu nhạt, tướng mạo cũng không quá kinh diễm, lại đoan trang rộng rãi, khí chất trầm ổn, lúc giơ tay nhấc chân tự nhiên lộ ra vẻ cao quý ưu nhã, dáng vẻ này chỉ có được từ uẩn thế gia mới có thể hun đúc mà ra, người này vừa có vẻ đoan trang ưu nhã của phụ nữ đồng thời khí chất ác liệt cũng không thua nam tử.
Đây chính là đệ nhất danh viện đế đô — Tần Nhược Hi!
Sống lại lâu như vậy, rốt cuộc cô lại lần nữa gặp mặt cô ấy rồi.
Thấy rõ người kia trong nháy mắt, con ngươi của Diệp Oản Oản chợt co rúc lại, ánh nhìn của cô như nhìn thấy khắc tinh có thể làm cho cô nhất thời bày ra tất cả cảnh giác cùng phòng bị.
“Oản Oản, đây là cháu gái của bà, Tần Nhược Hi, cũng là bạn tốt của tiểu Cửu! ” lão thái thái hướng cô giới thiệu, trong giọng nói rõ ràng khó nén được niềm kiêu ngạo cùng tự hào.
Cho đến khi lão phu nhân mở miệng, đại não của Diệp Oản Oản thoáng làm lạnh thêm vài phần, vô số ký ức tới dồn dập.
Ông nội đã qua đời của Tư Dạ Hàn có một người huynh đệ kết nghĩa, tên là Tần Bỉnh Tùng, Tần Nhược Hi là cháu gái của Tần Bỉnh Tùng.
Thân phận của Tần Nhược Hi không chỉ dùng một câu hời hợt “Bạn của tiểu Cửu ” trong miệng lão thái thái là có thể nói hết được.
Cô ấy là trợ thủ đắc lực của Tư Dạ Hàn, địa vị bên cạnh Tư Dạ Hàn không người nào có thể thay thế.
Vô luận là ở công ty, gia tộc hay là thế lực trong bóng tối, Tần Nhược Hi đều có uy vọng cực cao, cơ hồ là trong mắt tất cả mọi người đều là đương thời chủ mẫu tương lai.
Nhưng kiếp trước người Tư Dạ Hàn cưới lại là chính cô mà không phải cô ấy.
Nam nhân như Tư Dạ Hàn, mặc dù đáng sợ, nhưng thỉnh thoảng cũng ôn nhu cho nên lực sát thương đối với nữ nhân cũng là khó mà lường được, nhất là khi hắn không để ý sự phản đối của tất cả mọi người muốn cưới cô, cho cô thân phận Tư thái thái, cô không phải là không có giao động qua.
Kiếp trước, cô đã từng nghĩ, nếu không sửa đổi được, vậy liền thỏa hiệp cùng tiếp nhận đi. Nhưng trên thực tế lại để cho cô một lần lại một lần mất hết ý chí.
Lấy đạo hạnh của Tần Nhược Hi, không có khả năng trực tiếp xuống tay với cô, dù sao nếu dùng loại phương thức cấp thấp này thì sẽ chọc Tư Dạ Hàn không thích, Nhược Hi chỉ cần nói mấy câu thì sẽ có vô số người thay thế cô ấy ra tay.
Lưu Ảnh chính là ví dụ tốt nhất.
Huống chi, sự tồn tại của người nữ nhân này cũng đủ để đem cô nghiền thành bụi trần, xóa bỏ tất cả ánh sáng của cô.
Đối với một người mà nói, đáng sợ nhất không phải là ђàภђ ђạ trên thân thể mà là tinh thần.
Nếu như nói Tư Dạ Hàn đoạt đi tự do của cô thì nữ nhân này chính là tự mình hủy diệt nhân cách của cô, để cho cô dù có chiếm được vị trí quang minh chính đại Tư thái thái, nhưng vẫn là sống như một con chim hoàng yến, không có một người nào có tư tưởng nhớ đến.
Diệp Oản Oản đáy mắt mãnh liệt sóng ngầm nhanh chóng bị đè xuống, thái độ tự nhiên lên tiếng chào hỏi, “Tần tiểu thư, tiểu thư khỏe không?.”
Tần Nhược Hi khóe môi cong lên một mỉm cười vừa đúng tiêu chuẩn nói “Gọi ta là Nhược Hi đi, nguyên lai ngươi chính là người mà bà nội trước đây một mực đề cập với ta Oản Oản, thật giống như bà nội miêu tả thật là đẹp mắt, A Cửu thật có phúc! Lần đầu gặp mặt, đây là một chút lễ ra mắt.”
Tiếp đó, liền có người giúp việc bưng một cái hộp nhỏ tinh xảo cái đi tới. Sau khi mở ra chỉ thấy bên trong là một bộ vòng tay bằng phỉ thúy, óng ánh trong suốt, thủy đầu mười phần, tràn đầy sắc thủy tinh phỉ thúy, chỉ riêng một cái trước mắt này giá thị trường hiện tại khoảng 8 triệu, tương lai giá trị tăng lên là điều có thể khẳng định được.
Biết rõ cô là bạn gái của Tư Dạ Hàn, thậm chí Tư Dạ Hàn đã mang cô gặp qua bà nội, cái này có ý vị như thế nào, Tần Nhược Hi không có khả năng không biết. Thế mà thái độ của cô ta từ đầu tới cuối không có một phần một chút nào ghen tị cùng bất mãn.
Đây mới thực sự là khí độ của vợ cả trong truyền thuyết đây!