Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 90: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Một giây kế tiếp, cách đó không xa truyền tới một tiếng “Phanh ” vang thật lớn.
Diệp Oản Oản ánh mắt xéo qua thấy rõ, bên cạnh Lưu Ảnh vách tường hở ra từng đạo khe hở…
Thanh niên gắt gao siết quả đấm, hướng phương hướng của Diệp Oản Oản trừng mắt một cái, sau đó không để ý Tần Nhược Hi lo lắng hỏi thăm, quay đầu liền đi.
A, bị tức giận bỏ đi rồi sao…
Diệp Oản Oản: “…”



Thật ra thì mới vừa rồi, cô thật lòng chỉ là muốn ăn hạt dưa mà thôi.
Như đã nói qua, cho dù tận mắt thấy hình ảnh thân mật của cô và Tư Dạ Hàn, nhưng Nhược Hi lại có thể ung dung thản nhiên, còn đi khuyên giải an ủi Lưu Ảnh vì vậy cũng khó trách Tần Nhược Hi có thể lăn lộn đến vị trí này.
Như vậy nội ngoại kiêm tu, có văn có võ, còn không có chút tính tình ghen tuông của nữ nhân, quả thực chính là một người hoàn mỹ.
Ngay cả cô cũng đều cảm thấy Tư Dạ Hàn có phải ánh mắt có vấn đề hay không, chứ đừng nói đến tâm phúc cùng người tùy tùng của anh nữa.
Cho đến khi trên môi đột nhiên đau xót, suy nghĩ đang bay xa của Diệp Oản Oản lúc này mới thu hồi lại, “A…”


“Đang suy nghĩ gì vậy? ” phát hiện cô phân tâm, giọng nói của nam nhân rõ ràng mang theo tia bất mãn.
Cái này còn cần phải hỏi sao? Tiểu Lưu Ảnh nhà anh giận đến mức tường đều bị hủy đi rồi anh không thấy được sao?
Diệp Oản Oản thầm than trong lòng một tiếng, sau đó thầm nói, “Đang suy nghĩ ánh mắt chọn lựa nữ nhân của anh có phải là có chút vấn đề hay không…”
Hai con ngươi của Tư Dạ Hàn híp lại, mở miệng nói, “Em nói một chút, nơi nào có vấn đề?”
Diệp Oản Oản do dự trong chốc lát, sau đó lấy can đảm mở miệng, “Tại sao anh không chọn một nữ nhân nội ngoại kiêm tu, có văn có võ, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lại chọn một người mị hoặc triều cương, đầu độc thánh tâm như kẻ gây họa như em chứ?”
Tư Dạ Hàn nghe vậy, ánh mắt trầm trầm mà nhìn chằm chằm mặt của nữ hài.
Lúc Diệp Oản Oản bị ánh mắt kia nhìn đến trong lòng thật kĩ càng, rốt cuộc nghe được đối phương không nhanh không chậm mở miệng, trả về cho cô bốn chữ: “Vì sắc mới mê.”
Diệp Oản Oản nhất thời bị câu trả lời này cho cứng đờ người, “Khục… Cái này dường như không phải là điều mà minh quân nên làm chứ?”
“Ai nói ta là minh quân?”
“… ” Diệp Oản Oản nhất thời không phản đối nỗi nữa.


Cơm tối được dọn lên, Tư Dạ Hàn trước sau như một tích chữ như vàng. Mà Tần Nhược Hi giống như không có gì phát sinh cả, vẫn trò chuyện nói với lão thái thái mấy chuyện lý thú, thỉnh thoảng chọc cho lão thái thái cởi mở cười to.
Hiển nhiên Tần Nhược Hi cũng biết rõ tầm quan trọng của lão thái thái.
Diệp Oản Oản trong lòng biết rõ, sự yêu thích của lão thái thái đối với cô là do “Yêu ai yêu cả đường đi lối về” chẳng qua chỉ là mặt ngoài, Tần Nhược Hi trở lại một cái, dù cô có ở bên cạnh lão thái thái thì độ hảo cảm cũng hóa thành mây trôi.
Đối với lần này cô cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, Tần Nhược Hi địa vị tại Tư gia ăn sâu bén rễ, không phải là cô một sớm một chiều liền có thể dao động.
Sau bữa cơm chiều, Diệp Oản Oản móc ra bài thi, nằm ở trên bàn sách bắt đầu làm bài tập.Trong tay Tư Dạ Hàn có một chồng tài liệu, ngồi ở cách đó không xa trên ghế sa lon liếc nhìn. Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Nhược Hi đi vào, xem bộ dáng là tới báo cáo công việc.
“A Cửu, sự tình ở thành… ” Tần Nhược Hi vừa nói lại hướng Diệp Oản Oản đang làm bài tập nhìn một cái.
Ý tứ rất rõ ràng, chuyện cơ mật như vậy, Diệp Oản Oản dĩ nhiên là hẳn là nên tránh đi.
Diệp Oản Oản đang muốn thu dọn đồ đạc rời đi, Tư Dạ Hàn thả văn kiện trong tay xuống, nâng lên con ngươi, nhìn Tần Nhược Hi một cái rồi nói: “Ngồi xuống đi.”
Anh hoàn toàn không có đề cập đến chuyện cần để cho Diệp Oản Oản rời đi. Diệp Oản Oản lặng lẽ tò mò ngẩng đầu lên, hướng hai người đối diện nhìn một cái, tâm có chút hoảng hoảng.
Thật ra thì, cô thực sự hy vọng Tư Dạ Hàn có thể để cho mình tránh đi a, cô không có chút nào muốn biết những thứ chuyện cơ mật kia!

Mọi chuyện giống như kiếp trước của cô, Tư Dạ Hàn vô luận chuyện gì cũng chưa bao giờ cấm kỵ cô. Sự tình cực kỳ bí mật đến đâu, dù là phòng ngủ của anh, thư phòng quan trọng hay phòng tối của anh, tất cả đều cứ như vậy không chút kiêng kỵ mở ra ở trước mặt cô.
Bất quá cô cũng có thể lý giải. Có người nào sẽ phòng bị tiểu miêu tiểu cẩu chim tước nhỏ mà chính mình nuôi sao? Dĩ nhiên là không rồi.
Tần Nhược Hi nghe vậy, hướng phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn một cái, trầm mặc một cái rồi chớp mắt, cuối cùng cũng không nói gì, bắt đầu cùng Tư Dạ Hàn báo cáo chi tiết cụ thể.
Trong thư phòng an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh mạch lạc rõ ràng của Tần Nhược Hi, thỉnh thoảng xen lẫn đôi câu vài lời đáp lại của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản cũng không để ý tới nữa hai người kia, bắt đầu làm bài tập của mình.
Bài tập số học của cô đều đã chất đống thành núi, không còn có tâm sức đi quản cái khác.
Không biết qua bao lâu, trong không khí đột nhiên vang lên “Đông ” một tiếng.
Tần Nhược Hi cùng Tư Dạ Hàn đồng loạt ngẩng đầu lên hướng phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn lại.
Sau đó liền thấy, trên đầu của Oản Oản, đang cách một tấm bài thi mong mỏng, đập ở trên bàn.
Nữ hài vành mắt đỏ hoe, nước mắt lả chả nhìn chằm chằm tờ bài thi số học kia, ánh mắt kia giống như cùng nó có thù ɢɨết cha.


Chốc lát quỷ dị yên lặng, Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái, ra hiệu cho Tần Nhược Hi tạm ngừng, ngay sau đó đứng dậy, hướng Diệp Oản Oản đi tới.
Tư Dạ Hàn đi tới bên người nữ hài đứng lại: “Một đề kia giải không được sao?”
Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, khổ sở nâng lên cái trán, “A?”
“Một đề không biết làm sao. ” Tư Dạ Hàn lặp lại, đồng thời đưa ra ngón tay thon dài, chân mày nhíu chặt mà an ủi săn sóc hướng cái trán có chút hồng của cô.
Diệp Oản Oản rụt cổ một cái, phản xạ có điều kiện mà trả lời: “A, đề thứ nhất đề thứ hai thứ ba đề thứ tư đề thứ năm đề thứ sáu đề…”
Tư Dạ Hàn: “…”
Tư Dạ Hàn theo trong ngăn kéo lấy ra hòm thuốc, bôi thuốc trên chỗ sưng đỏ trên trán cô, ngay sau đó bắt đầu giảng giải đề mục cho cô.
Mười phút sau, ánh mắt Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn đã chiếu lấp lánh, giống như sau lưng của anh mọc ra một đôi tiểu cánh trắng tinh.
Nguyên bản cô chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút, kết quả không nghĩ tới những thứ công thức tối tăm khó hiểu cùng vấn đề khó khăn kia theo trong miệng anh sau khi nói ra, nhất thời khó khăn biến thành đơn giản.
Trong lúc vô tình, nửa giờ trôi qua.


Tần Nhược Hi đang một mực ngồi ở trên ghế sa lon an tĩnh chờ đợi rốt cuộc mở miệng, “A Cửu…”
Tư Dạ Hàn theo trên tờ giấy nháp ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Nhược Hi nói, “Em đi về trước đi.”
Từ đầu tới cuối đều thờ ơ như bình thường, Tần Nhược Hi nghe được câu này trong con ngươi rốt cuộc hiện lên một tia chấn động, “Nhưng là sự tình ở sâu thành tối nay nhất định phải…”
“Anh sẽ có chừng mực.”
Tần Nhược Hi bị đánh gảy câu nói kế tiếp, sắc mặt hơi cương lên, trầm mặc mất mấy giây, rốt cuộc đứng lên, ” Ừ.”
Thu thập tài liệu trên bàn uống trà, Tần Nhược Hi mang ra khỏi cửa thư phòng rời đi.
Thấy Tần Nhược Hi đi, Diệp Oản Oản mình cũng thật ngoài ý liệu của mình a.
Tần Nhược Hi mới vừa nói sự tình khẳng định rất trọng yếu, trên thực tế, sự tình có thể do Tần Nhược Hi phụ trách cũng có chút trọng yếu, nhưng Tư Dạ Hàn bởi vì dạy cô làm bài tập nên loại chuyện này bị dời lại?
Đây cũng là… Thật có điểm gì đó giống điệu bộ của hôn quân a…
Phát hiện cô phân tâm, khớp xương ngón tay của Tư Dạ Hàn gật một cái mặt bàn, “Nghe rõ chưa vậy?”
“A? Không… Không có! Có thể lặp lại lần nữa không! ” Diệp Oản Oản vội vàng tập trung sự chú ý.
Liền như vậy đi, không cần quản hắn Tư Dạ Hàn là nghĩ như thế nào, cô đang rầu rỉ bài tập số học phải làm sao bây giờ, bây giờ cơ hội khó mà co được, vì vậy cô nên đuổi chặt nắm lấy.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!