con búp bê trong gương

Chương 3: Đêm đầu tiên bất an


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, căn phòng trở nên tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Mọi âm thanh của cuộc sống hầu như biến mất, chỉ còn tiếng thở của Mai và em gái, Linh, vang lên đều đều trong căn phòng rộng. Ánh sáng từ đèn ngủ mờ ảo, tỏa ra một quầng vàng nhỏ quanh chiếc bàn nơi con búp bê đứng. Nó vẫn đứng yên, nhưng đôi mắt thủy tinh xanh lấp lánh trong bóng tối, như ánh sao lạnh lùng soi thẳng vào trái tim cô.

Mai nằm trên giường, tay ôm gối, cố nhắm mắt nhưng không thể. Cảm giác bị theo dõi, bị soi xét tràn ngập trong đầu, làm cô lạnh toát sống lưng. Mỗi tiếng kẽo kẹt nhỏ từ cửa sổ hay từ hành lang đều khiến tim cô nhảy dựng. Cô biết mình phải làm gì đó, nhưng bản năng khiến cô không dám rời mắt khỏi búp bê.

Khoảng nửa đêm, Linh bất ngờ bật dậy, đôi mắt đỏ hoe, giọng run run:

“Chị ơi… chị thấy nó không? Nó… nó đứng trên ghế… nhìn em…”

Mai giật mình, ngồi bật dậy. Mọi ánh sáng trong phòng dường như tập trung vào con búp bê, khiến nó hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết. Chân nó đặt trên ghế, dáng đứng yên lặng nhưng lạnh lùng đến mức rùng mình. Mai nín thở, bước tới gần, cố nắm tay Linh để an ủi, nhưng cả hai đều cảm nhận luồng khí lạnh bủa vây căn phòng.

“Chắc… chỉ là mệt mỏi thôi, Linh. Em nhìn nhầm mà,” Mai lắp bắp, nhưng chính cô cũng không tin lời mình nói. Nhịp tim cô đập dồn dập, và một cảm giác bức bối không thể lý giải lan khắp cơ thể.

Không khí trong phòng nặng nề đến mức từng hơi thở đều dường như bị nén lại. Đột nhiên, một tiếng cọt kẹt phát ra từ cánh cửa tủ quần áo. Cánh cửa khẽ mở, rung nhẹ, rồi khép lại. Mai đứng sững, mắt dõi theo từng chi tiết. Búp bê vẫn đứng trên ghế, nhưng hình như đôi tay nhỏ nhắn của nó hơi nhấc lên một cách khó hiểu.

Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trán Mai. Cô cảm giác như cả căn phòng đang thở cùng con búp bê, nhịp thở đồng điệu, lạnh lẽo. Linh ôm mặt khóc, lẩm bẩm những từ không rõ, như thể đang nói chuyện với một người vô hình. Mai đưa tay nắm tay em, cố trấn an:

“Bình tĩnh nào, Linh… chúng ta sẽ ổn thôi…”

Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết lời trấn an đó chẳng hề có giá trị. Con búp bê đang sống theo cách riêng của nó, và cô không thể kiểm soát được.

Mai quyết định lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh con búp bê để ghi lại hiện tượng kỳ lạ. Khi mở màn hình xem lại, cô hốt hoảng nhận ra búp bê đứng ở một vị trí khác so với lúc chụp, tay hơi nghiêng, đầu hơi quay sang một bên. Đôi mắt xanh thủy tinh dường như nhìn thẳng vào cô, ánh sáng lấp lánh tựa như đang nhấp nháy theo nhịp tim.

Cảm giác sợ hãi bủa vây Mai, nhưng đồng thời là một nỗi tò mò kỳ lạ. Cô muốn hiểu tại sao con búp bê lại có thể di chuyển, tại sao mắt nó lại ánh lên như có linh hồn. Cô mở máy tính tra cứu thông tin, tìm các ghi chép về búp bê cổ, nhưng hầu hết đều chỉ là những câu chuyện rùng rợn, truyền thuyết dân gian, không có lời giải thích khoa học nào.

Đêm càng khuya, mọi thứ càng trở nên bất thường. Tiếng thở dài, tiếng lách cách nhỏ phát ra từ khắp căn phòng. Mai cảm giác căn phòng co lại, tường, trần, sàn như đang tiến lại gần, bóp nghẹt cô trong một thế giới chật hẹp và lạnh lẽo. Cô quay về phía búp bê, thấy nó nghiêng đầu, môi hé mở như muốn nói, nhưng không phát ra tiếng.

Mai không thể đứng yên nữa. Cô bước tới, tay run run chạm vào búp bê. Một luồng khí lạnh chạy qua toàn thân, cô giật mình lùi lại. Linh hét lên, ôm chầm lấy chị. Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ bỗng yên lặng đến kỳ lạ. Không một tiếng động, không một cử động. Chỉ còn lại ánh sáng mờ từ đèn ngủ phản chiếu lên đôi mắt xanh của búp bê, khiến Mai cảm giác như nó đang thở.

Mai quyết định mở cửa sổ, cho gió lạnh tràn vào để xua bớt cảm giác ngột ngạt. Nhưng khi cô quay lại, búp bê đã đứng trên mặt bàn, quay mặt về phía cô. Nhịp tim Mai đập dồn dập, cô lùi lại, lòng hoảng loạn. Cô biết, điều này không thể giải thích bằng logic. Búp bê đang… di chuyển.

Cả đêm, Mai không dám nhắm mắt. Mỗi lần cố gắng ngủ, cô đều thấy hình ảnh búp bê xuất hiện trong giấc mơ: nó đứng trong góc phòng, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm, đôi tay nhỏ nhắn duỗi ra như muốn chạm vào cô. Giọng nói mờ ảo vang lên trong đầu:

“Mai… Mai…”

Cô giật mình tỉnh dậy, toát mồ hôi lạnh. Linh cũng không ngủ được, nằm co ro trên giường, đôi tay ôm gối, thỉnh thoảng lắc đầu như muốn xua đuổi bóng ma vô hình. Mai biết, những gì cô và em gái đang trải qua không còn là tưởng tượng nữa. Con búp bê cổ đã biến căn phòng thành một thế giới của nỗi sợ.

Sáng hôm sau, Mai lặng lẽ quan sát búp bê. Nó đứng yên, ánh mắt bình thường, nhưng cô biết rằng mọi thứ chỉ tạm lắng. Một cơn ác mộng lẩn quẩn quanh cô và Linh. Những vật thể nhỏ trên bàn, những đồ chơi, bút vở… đều bị xáo trộn. Mỗi thứ đều mang dấu vết của một bàn tay vô hình, làm Mai rùng mình.

Mai quyết định tìm hiểu thêm về chủ nhân cũ của búp bê. Qua những tài liệu cũ, cô phát hiện rằng cô bé sở hữu búp bê đã chết trong một căn nhà bị bỏ hoang, với những điều bí ẩn không lời giải thích. Hàng xóm kể rằng búp bê thường di chuyển khi không ai nhìn thấy, và đôi mắt xanh thẳm của nó như phản chiếu linh hồn của chủ nhân cũ.

Thông tin ấy làm Mai vừa kinh hãi vừa tò mò. Cô biết rằng, nếu không tìm cách giải quyết, lời nguyền của búp bê sẽ còn ám ảnh cô và em gái dài lâu.

Đêm thứ hai, hiện tượng càng tăng dần. Mai cảm nhận luồng khí lạnh liên tục quẩn quanh căn phòng, tiếng thở, tiếng bước chân, tiếng lách cách từ mọi hướng khiến cô không thể định vị nguồn gốc. Búp bê di chuyển liên tục, đôi mắt xanh thẳm như soi thẳng vào tâm trí Mai. Linh bắt đầu khóc và la hét trong mơ, gọi tên con búp bê:

“Không… không… đừng đến gần em!”

Mai không biết làm sao. Cô ôm em, quấn chăn quanh người, cố gắng bảo vệ cả hai. Nhưng mỗi khi cô quay nhìn búp bê, ánh mắt xanh ấy vẫn dõi theo, như đang tính toán từng bước đi của cô.

Cảm giác bất lực, sợ hãi và căng thẳng trộn lẫn, khiến Mai nhận ra một điều: búp bê không chỉ là đồ vật. Nó là một thực thể sống, biết quan sát, biết cảm nhận, và đang chờ thời điểm thích hợp để… hành động.

Và từ khoảnh khắc này, Mai hiểu rằng cuộc sống của cô và Linh đã bước vào một vòng xoáy ác mộng, nơi mà những đêm kinh hoàng mới chỉ là khởi đầu, và con búp bê cổ sẽ còn khiến họ mất ngủ, hoảng sợ, và đối mặt với những điều vượt quá trí tưởng tượng…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×