Những ngày sau khi búp bê xuất hiện, căn phòng của Mai và Linh luôn trong trạng thái nặng nề và khó chịu. Ánh sáng bình thường dường như không đủ để xua tan luồng khí lạnh rùng rợn len lỏi qua từng khe cửa sổ, từng góc bàn. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là bóng tối hay gió lạnh, mà là những gì ẩn sau chiếc gương treo ở góc phòng.
Chiếc gương cũ kỹ, mép khung sơn đã tróc, từ lâu là vật trang trí duy nhất trên bức tường phía đối diện giường Linh. Ban ngày, nó chỉ phản chiếu hình ảnh bình thường của căn phòng, nhưng vào ban đêm, ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ dường như không đủ chiếu sáng, và phản chiếu trong gương mang một vẻ khác lạ.
Một buổi tối, Mai ngồi trên giường, tay ôm gối, mắt không rời khỏi búp bê. Linh đã ngủ, nhưng từng giấc thở nhẹ nhàng của cô bé cũng khiến không gian thêm phần tĩnh lặng, dễ tạo cảm giác rùng rợn. Mai cảm nhận điều gì đó không bình thường: trong gương, hình ảnh của búp bê dường như… nhích nhẹ sang một bên, mặc dù búp bê vẫn đứng yên trên bàn.
Cô nín thở, hít sâu, rồi chớp mắt. Không, chắc là tưởng tượng. Nhưng khi nhìn kỹ, hình ảnh trong gương lại nghiêng đầu khác so với búp bê thật. Mỗi cử chỉ, mỗi góc nghiêng dường như có đời sống riêng. Một cảm giác bất an trào lên, khiến tim Mai đập dồn dập.
Mai đứng dậy, bước lại gần gương. Tay cô run run chạm vào mặt kính, nhưng không có gì xảy ra. Cô nghiêng đầu, nhìn kỹ, và dường như thấy một hình bóng mờ ảo phía sau búp bê trong gương, như thể một linh hồn lẩn khuất, theo dõi mọi chuyển động của cô.
“Chắc chỉ là phản chiếu ánh sáng thôi,” Mai tự nhủ, nhưng âm thanh nhỏ phát ra từ bên trong cổ họng cô không thể kìm lại: “Sao nó… giống như đang thở vậy?”
Căn phòng tối dần. Gió từ cửa sổ thổi qua, làm rèm lay động, nhưng trong gương, bóng mờ kia vẫn đứng yên, lặng lẽ, ánh mắt mơ hồ nhưng lạnh lùng. Mai cảm giác toàn thân cứng lại, da gà nổi lên, tim đập mạnh đến mức cô nghe rõ từng nhịp trong tai.
Linh bất ngờ bật dậy giữa đêm, giọng run run:
“Chị ơi… chị thấy nó không? Nó… trong gương… nó nhìn em…”
Mai hít sâu, kéo em lại gần, nhưng chính cô cũng không thể thoát khỏi cảm giác hoảng loạn. Cô chụp điện thoại, bật đèn flash, hướng về gương. Khi ánh sáng từ đèn điện thoại chiếu lên, hình ảnh phản chiếu trong gương nhảy loạn, búp bê quay mặt, bóng mờ phía sau giật mạnh như phản ứng với ánh sáng. Mai giật mình, thả điện thoại, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi chiếc gương.
Đêm đó, hiện tượng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Búp bê bắt đầu di chuyển mạnh hơn, chân nó từ bàn nhích sang ghế, đầu quay nhìn Mai, tay đưa lên như muốn chạm vào gương. Ánh mắt xanh trong gương lấp lánh một cách kỳ lạ, khác hẳn ánh mắt thủy tinh ngoài đời thực. Mai cảm giác như bản thân đang bị kẹp giữa hai thế giới: thế giới hiện thực và thế giới phản chiếu trong gương.
Một luồng khí lạnh ùa vào phòng, thổi tắt ngọn nến Mai đang cầm. Không gian trở nên tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Trong giấc mơ bán tỉnh của Mai, cô nghe thấy giọng nói mờ ảo:
“Mai… đến đây… chơi với ta…”
Cô giật mình, quay lại, nhưng căn phòng vẫn tối, búp bê vẫn đứng yên, ánh mắt dõi theo. Khi quay lại nhìn gương, bóng mờ phía sau búp bê trong gương đã tiến gần hơn, khuôn mặt mờ ảo, nụ cười ghê rợn hiện ra một cách thoáng qua, chỉ trong khoảnh khắc, nhưng đủ khiến tim Mai ngừng đập.
Mai bắt đầu ghi lại hiện tượng bằng điện thoại, cố gắng chứng minh cho bản thân rằng đây chỉ là ảo giác. Nhưng khi xem lại các bức ảnh và video, cô kinh hãi nhận ra rằng trong gương, búp bê di chuyển tự do, ánh mắt theo dõi từng cử chỉ, và bóng mờ phía sau nó… rõ ràng là không thuộc về bất cứ ai trong phòng.
Mỗi đêm, búp bê đứng gần gương càng nhiều hơn, di chuyển linh hoạt, như đang thao túng thế giới phản chiếu. Mai cảm giác bản thân bị cuốn vào một trò chơi rùng rợn, nơi cô không có quyền kiểm soát. Linh cũng bắt đầu hoảng sợ hơn, khóc lóc khi nhìn vào gương, kêu:
“Nó… nó sẽ ra khỏi gương… em biết mà… em thấy…”
Mai ôm em, nhắm mắt, nhưng không thể xua đi hình ảnh ghê rợn trong tâm trí. Cô biết, chiếc gương không còn đơn giản là vật phản chiếu, mà đã trở thành cánh cửa dẫn vào thế giới khác, nơi con búp bê và bóng ma đang thao túng mọi thứ.
Ngày hôm sau, Mai quyết định tìm kiếm thông tin về những hiện tượng siêu nhiên liên quan gương. Cô tra cứu sách cũ, ghi chép dân gian, và phát hiện ra một số câu chuyện rùng rợn:
Những chiếc gương cũ có thể chứa đựng linh hồn người đã chết, phản chiếu những ký ức đau thương.
Một số búp bê cổ khi kết hợp với gương cũ có thể “thức tỉnh”, di chuyển và thao túng không gian phản chiếu.
Những người từng sở hữu búp bê và gương cũ đều gặp ác mộng, hiện tượng di chuyển của vật thể, và cảm giác bị theo dõi liên tục.
Thông tin này vừa khiến Mai kinh hãi, vừa thôi thúc cô phải tìm cách giải quyết trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát. Cô biết, nếu không hành động, búp bê và bóng ma trong gương sẽ tiếp tục ám ảnh cả cô và em gái, đẩy họ vào những đêm kinh hoàng không lối thoát.
Đêm thứ ba, hiện tượng leo thang đáng kể. Búp bê đứng sát gương, bóng mờ phía sau di chuyển mạnh hơn, nụ cười ghê rợn thoáng hiện. Mai và Linh đều co ro trên giường, không dám thở mạnh. Một tiếng lách cách vang lên khắp phòng, như thể mọi vật thể nhỏ đều sống động, phản ứng với ánh mắt búp bê.
Mai cố gắng gọi điện thoại cho bạn học, kể lại mọi việc. Cô nghe giọng bạn trầm trồ:
“Mai, cậu phải cẩn thận. Những gì cậu mô tả… giống hệt lời nguyền từ búp bê cổ kết hợp với gương. Không ai thoát được nếu không thực hiện nghi lễ giải lời nguyền.”
Mai nuốt cứng, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập. Cô biết, không còn cách nào khác: phải đối mặt trực tiếp với búp bê, với bóng ma trong gương, để cứu cả hai chị em.
Đêm đó, Mai quyết định không ngủ, đặt điện thoại quay cảnh, tay ôm nến nhỏ. Búp bê đứng yên, đôi mắt xanh dõi theo cô, nhưng bóng mờ phía sau trong gương bắt đầu di chuyển, tiến gần hơn từng chút. Luồng khí lạnh bao trùm toàn bộ căn phòng, khiến Mai run rẩy.
Cô thở dồn dập, cố giữ bình tĩnh, nhưng tiếng thở, tiếng lách cách, tiếng thì thầm ngày càng rõ ràng. Trong giấc mơ bán tỉnh, Mai nghe thấy giọng nói mờ ảo:
“Mai… em đã đến… giờ chơi cùng ta…”
Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa. Mọi thứ vẫn tối, nhưng cảm giác bị dõi theo vẫn còn đó. Búp bê đứng yên trên bàn, nhưng ánh mắt xanh trong gương như chực chờ nhảy ra khỏi thế giới phản chiếu, làm tim Mai nhói đau.
Và Mai biết một điều: từ khoảnh khắc này, chiếc gương không chỉ là vật phản chiếu, mà là cánh cửa dẫn vào thế giới kinh hoàng, nơi búp bê và bóng ma đang thao túng mọi thứ, và những đêm kinh hoàng chỉ mới bắt đầu.