Mai không thể tiếp tục chịu đựng cảm giác bị theo dõi một cách mơ hồ nữa. Sau những đêm liên tục bị ám ảnh bởi búp bê và bóng ma trong gương, cô quyết định tìm cách chứng minh rằng mọi hiện tượng đều có thật. Cô lấy điện thoại, bật đèn flash và chụp ảnh búp bê từ nhiều góc khác nhau, cố gắng ghi lại từng cử chỉ, từng chuyển động.
Buổi tối hôm đó, Linh đã ngủ say từ lâu, nhưng Mai vẫn ngồi bên bàn, tay run run cầm điện thoại, mắt dõi theo búp bê. Mọi thứ im lặng đến mức tiếng thở của cô vang vọng trong căn phòng. Khi chụp xong, Mai mở lại các bức ảnh. Cô hốt hoảng: búp bê không đứng yên như trong thực tế. Trong các bức ảnh, nó xuất hiện ở nhiều vị trí khác nhau so với khi cô chụp, đôi tay hơi nghiêng, đầu hơi quay sang một bên, ánh mắt thủy tinh xanh thẫm rực sáng.
Tim Mai đập mạnh. Cô lật qua từng bức ảnh, và càng nhìn, cảm giác sợ hãi càng tràn ngập. Trong một bức ảnh chụp toàn phòng, búp bê dường như đứng trên giường Linh, ánh mắt soi thẳng vào camera, mặc dù cô chắc chắn mình chưa đặt nó ở đó. Một luồng khí lạnh bủa vây cơ thể cô, khiến toàn thân run rẩy.
Mai thử quay video, cố gắng ghi lại từng cử động của búp bê trong suốt đêm. Khi xem lại, cô kinh hãi nhận ra rằng trong mọi khung hình, búp bê di chuyển tự do, ánh mắt dõi theo từng hành động của cô. Không chỉ vậy, bóng mờ phía sau búp bê trong gương cũng xuất hiện trong video, di chuyển linh hoạt, thoáng hiện thoáng khuất, như thể đang theo dõi cô.
Cảm giác bất lực lan tràn trong lòng Mai. Cô biết, búp bê không chỉ là vật vô tri vô giác. Nó biết cô đang quan sát, biết cô đang ghi hình, và đang phản ứng theo cách riêng. Mỗi bức ảnh, mỗi khung hình đều chứa một phần ác mộng, một phần lời cảnh báo mà cô chưa thể hiểu.
Đêm hôm đó, Mai quyết định không rời mắt khỏi búp bê. Cô bật đèn, đặt điện thoại trước mặt để ghi hình liên tục. Khi đồng hồ điểm nửa đêm, búp bê từ từ nghiêng đầu, đôi tay nhỏ nhắn khẽ giơ lên, như muốn chạm vào màn hình điện thoại. Luồng khí lạnh tràn qua toàn bộ căn phòng, khiến Mai run rẩy, da gà nổi lên khắp cơ thể.
Đột nhiên, một tiếng cọt kẹt vang lên từ cửa sổ. Mai quay lại, tim đập dồn dập. Cánh cửa không hề mở khi cô chắc chắn đã đóng chặt từ chiều. Gió lạnh ùa vào, thổi tung rèm, nhưng khi cô quay lại, búp bê vẫn đứng yên trên bàn. Nhưng ánh mắt thủy tinh xanh kia, trong video và trong thực tế, dường như không hề chớp, dõi theo mọi chuyển động của cô.
Linh tỉnh dậy giữa đêm, khóc thút thít, ôm chặt chị:
“Chị ơi… nó… nó đứng đó… nhìn em… em sợ quá…”
Mai ôm em, cố trấn tĩnh, nhưng chính cô cũng run rẩy. Cô biết, búp bê không chỉ dõi theo họ, mà còn thao túng mọi thứ xung quanh: ánh sáng, bóng tối, vật thể, và cả không gian phản chiếu trong gương.
Sáng hôm sau, Mai mở lại các bức ảnh và video quay đêm qua. Cô sững sờ khi thấy một bức ảnh mà búp bê hoàn toàn biến mất khỏi vị trí thật, nhưng trong khung hình, bóng mờ phía sau gương vẫn hiện lên rõ rệt, đôi mắt lạnh lùng, ánh nhìn xuyên thấu, như đang nhắm vào cô. Trong video, búp bê nhấc tay lên, di chuyển nhẹ nhàng, và bóng mờ trong gương di chuyển song song theo, tạo cảm giác có hai thực thể tồn tại đồng thời trong cùng không gian.
Mai cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Cô hiểu rằng, búp bê không chỉ là vật thể vật lý, mà là một thực thể sống, biết quan sát, biết phản ứng với mọi hành động của cô, và đang thao túng hiện thực xung quanh.
Đêm thứ hai, hiện tượng càng leo thang. Búp bê bắt đầu di chuyển linh hoạt hơn, nhảy từ bàn lên ghế, từ ghế sang giường Linh. Ánh mắt xanh thẳm rực sáng trong bóng tối, dõi theo mọi hành động của cô và em gái. Linh liên tục khóc, la hét, gọi tên con búp bê:
“Không… không! Đừng đến gần em!”
Mai ôm em, lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng chính cô cũng không thể thoát khỏi cảm giác sợ hãi. Búp bê đứng gần gương, bóng mờ phía sau di chuyển nhanh hơn, nụ cười thoáng hiện ghê rợn. Ánh sáng yếu từ đèn ngủ dường như không đủ để xua tan bóng tối, mà chỉ làm búp bê và bóng ma trong gương nổi bật hơn.
Mai quyết định tìm hiểu kỹ hơn về nguồn gốc con búp bê. Qua các tài liệu cũ, cô biết rằng chủ nhân cũ đã chết trong hoàn cảnh bí ẩn, và những người từng sở hữu búp bê đều gặp hiện tượng kỳ lạ, ám ảnh. Những câu chuyện dân gian kể rằng búp bê cổ có thể mang theo ký ức, linh hồn chủ nhân cũ, và khi rơi vào tay người khác, lời nguyền có thể gắn liền với chủ nhân mới.
Đêm thứ ba, Mai thử một cách táo bạo: đặt búp bê vào giữa phòng, bật điện thoại ghi hình liên tục suốt đêm. Cô ngồi ôm gối, mắt dõi theo từng cử động. Khi đồng hồ điểm nửa đêm, búp bê từ từ nhích sang bên, tay giơ lên, đầu nghiêng, mắt dõi theo camera. Bóng mờ trong gương phản chiếu chính xác từng cử động, nhưng còn dữ dội và sống động hơn.
Một cơn gió lạnh ùa vào phòng, thổi tắt nến cô đang cầm. Trong bóng tối, hình dáng búp bê trở nên mờ ảo nhưng ánh mắt xanh vẫn rực sáng. Mai cố gắng nhắm mắt, nhưng giọng nói mờ ảo vang lên trong đầu cô:
“Mai… em đã đến… giờ chơi cùng ta…”
Cô giật mình, mở mắt. Búp bê vẫn đứng yên, nhưng bóng mờ trong gương tiến gần hơn, nụ cười ghê rợn hiện ra thoáng qua, đủ khiến tim Mai nhói đau. Linh nằm im trên giường, run rẩy, mắt mở trừng trừng nhìn búp bê, không dám nhắm.
Mai biết rằng, từ khoảnh khắc này, búp bê và bóng ma trong gương không chỉ là vật thể hay hình ảnh phản chiếu. Chúng là những thực thể sống, thao túng mọi giác quan, mọi vật thể, và đang chờ thời điểm thích hợp để tiến tới, khiến họ bị cuốn vào vòng xoáy ác mộng không lối thoát.