Ngày hôm sau, Mai không thể tập trung vào việc học hay làm bất cứ điều gì bình thường. Ánh mắt cô luôn dõi về phía búp bê trên bàn và chiếc gương góc phòng. Cảm giác sợ hãi và bức bối đan xen, khiến tim cô đập liên hồi. Cô quyết định rằng đã đến lúc phải tìm hiểu toàn bộ câu chuyện đằng sau con búp bê, không còn cách nào khác.
Mai mở máy tính, truy cập các diễn đàn về búp bê cổ, hiện tượng siêu nhiên, và các câu chuyện dân gian. Cô tìm thấy một bài viết cũ về một ngôi nhà bỏ hoang, nơi cô bé chủ nhân trước của búp bê từng sinh sống. Người đăng bài kể rằng cô bé tên là Hạ Vy, sống cách đây hơn ba mươi năm, là một đứa trẻ kháu khỉnh nhưng ít nói. Búp bê xanh thủy tinh ấy là món quà duy nhất của mẹ cô trước khi qua đời, và từ khi nhận búp bê, Hạ Vy dường như thay đổi hẳn.
Người ta kể rằng Hạ Vy bắt đầu nói chuyện với búp bê, như thể búp bê là bạn đồng hành duy nhất. Nhưng càng lớn, những lời nói đó dần biến thành những cảnh tượng kỳ lạ: Hạ Vy nhìn vào búp bê suốt cả ngày, và nhiều lần bị phát hiện tự lẩm bẩm những câu không ai hiểu. Một đêm, Hạ Vy đột ngột biến mất khỏi nhà mà không một dấu vết, và từ đó, người ta tin rằng linh hồn cô bé đã gắn liền với búp bê.
Mai cảm thấy một luồng khí lạnh chạy qua người khi đọc tới đoạn này. Mọi thứ đều trùng khớp: búp bê di chuyển, ánh mắt xanh lấp lánh, hiện tượng kỳ lạ trong gương. Cô nhận ra rằng lời nguyền từ búp bê có thể chính là linh hồn của Hạ Vy, khao khát được quan sát và kiểm soát môi trường xung quanh.
Buổi tối, Mai quyết định kiểm tra lại các bức ảnh và video quay búp bê những đêm qua. Khi xem, cô thấy trong một bức ảnh, hình ảnh phản chiếu trong gương không chỉ là búp bê, mà còn xuất hiện một hình bóng mờ mờ phía sau, rõ nét hơn, giống hệt một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc dài. Bóng mờ đó đứng im, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, và nụ cười ghê rợn thoáng hiện.
Tim Mai nhói đau. Cô nhận ra rằng đây chính là Hạ Vy — linh hồn cô bé đã bị gắn với búp bê từ lâu. Mọi hiện tượng di chuyển, mọi luồng khí lạnh, mọi tiếng thở, tiếng bước chân… đều là sự thao túng của linh hồn này. Cô hiểu rằng, để thoát khỏi ác mộng, phải tìm ra cách giao tiếp hoặc giải thoát cho linh hồn Hạ Vy.
Linh cũng không thể ngủ yên. Cô bé liên tục lẩm bẩm những câu không rõ, tay chỉ vào búp bê:
“Chị ơi… nó muốn… chị ơi… nó khóc…”
Mai ôm em, cố trấn an, nhưng trong lòng cô biết rằng búp bê không chỉ đơn giản là khóc. Nó đang cảnh báo, đang kêu gọi sự chú ý của cô và em gái, để giải quyết điều gì đó chưa từng được thực hiện trong quá khứ.
Mai tìm đến thư viện, lục tìm những cuốn sách cũ về hiện tượng siêu nhiên liên quan búp bê và linh hồn. Cô đọc được rằng, những búp bê gắn liền với linh hồn chủ nhân cũ có thể thu hút năng lượng sống của những người xung quanh, để linh hồn tồn tại lâu hơn. Điều này lý giải vì sao búp bê di chuyển, ánh mắt xanh rực sáng, và bóng mờ trong gương luôn theo dõi từng cử động của cô.
Cảm giác tuyệt vọng dần lan tràn. Mai biết, nếu không tìm ra cách giải thoát cho Hạ Vy, linh hồn cô bé sẽ tiếp tục thao túng cô và em gái, khiến họ rơi vào những đêm kinh hoàng không lối thoát. Nhưng làm thế nào để giao tiếp với một linh hồn đã gắn vào búp bê, cô không hề biết.
Đêm đó, hiện tượng tăng cao hơn bao giờ hết. Búp bê đứng sát gương, ánh mắt xanh thẳm dõi theo cô, và bóng mờ phía sau trong gương di chuyển linh hoạt, tiến gần đến giới hạn vật lý của thế giới thực. Mai ôm Linh, run rẩy, khi thấy hình ảnh Hạ Vy trong gương thoáng hiện, môi hé mở như muốn nói gì đó.
Cô quyết định nói chuyện với búp bê, thử tìm cách giao tiếp:
“Hạ Vy… nếu cậu có nghe, hãy cho chị biết cậu muốn gì. Chúng tôi không hề muốn làm hại cậu.”
Im lặng. Nhưng một luồng khí lạnh ùa vào phòng, nến cô cầm bị thổi tắt, và bóng mờ trong gương nhích gần hơn. Mai cảm giác một luồng năng lượng mạnh mẽ, tràn đầy sự tuyệt vọng và cô đơn, bủa vây cô. Linh run rẩy, ôm chặt chị, không dám nhìn búp bê nữa.
Một giọng nói mờ ảo vang lên trong đầu Mai:
“Chị… giúp… em…”
Tim Mai nhói đau. Cô nhận ra rằng đây chính là Hạ Vy, linh hồn cô bé đang kêu cứu, bị gắn chặt vào búp bê, khao khát được giải thoát. Mọi hiện tượng, mọi cử động kỳ lạ, mọi bức ảnh kỳ quái… đều là lời kêu gọi từ quá khứ, từ linh hồn của Hạ Vy.
Mai bắt đầu lập kế hoạch. Cô biết rằng để giải thoát cho Hạ Vy, phải tìm cách thực hiện nghi lễ hoặc tìm thông tin về cách tháo gỡ lời nguyền từ búp bê. Cô quyết định lục tìm kỹ càng hơn trong các thư viện, diễn đàn, và sách cổ. Mỗi bước đi đều phải cẩn thận, bởi búp bê và linh hồn trong gương luôn theo dõi.
Đêm thứ hai sau khi biết sự thật, Mai đặt búp bê giữa phòng, bật đèn, cầm điện thoại ghi hình. Bóng mờ trong gương nhích sát hơn, như thể đang theo dõi từng nhịp tim của cô. Ánh mắt xanh rực sáng, nụ cười thoáng hiện, và một luồng khí lạnh tràn khắp căn phòng. Mai cảm giác toàn thân tê dại, tim đập mạnh, nhưng cô biết rằng phải đối mặt.
Cô nói thầm:
“Hạ Vy… chị sẽ giúp em… chị hứa.”
Một tiếng thở dài vang lên khắp căn phòng, như hơi thở của linh hồn cô bé, và bóng mờ trong gương dường như lùi lại một chút, như thể nghe hiểu. Mai thấy một luồng hi vọng le lói trong bóng tối. Cô biết rằng, dù quá trình giải thoát đầy nguy hiểm và rùng rợn, nhưng đây là con đường duy nhất để cứu cả hai chị em khỏi ác mộng.
Cảm giác tuyệt vọng, sợ hãi và hi vọng đan xen. Mai biết rằng búp bê và bóng ma trong gương không còn đơn thuần là những vật thể vô tri. Chúng là hiện thân của quá khứ, của linh hồn Hạ Vy, và cũng là thử thách mà Mai phải đối mặt để bảo vệ em gái. Mỗi đêm, mỗi bức ảnh, mỗi giây phút nhìn vào gương đều là một bài kiểm tra tinh thần, khiến cô phải giữ bình tĩnh tuyệt đối.
Mai hít sâu, ôm Linh vào lòng, chuẩn bị cho những bước tiếp theo. Cô biết rằng từ khoảnh khắc này, quá khứ của Hạ Vy sẽ mở ra, những bí mật kinh hoàng sẽ được tiết lộ, và mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội. Nhưng cô không sợ hãi nữa. Mai đã quyết định: sẽ đối mặt với búp bê, với bóng ma trong gương, để giải thoát linh hồn Hạ Vy, và cứu chính mình cùng em gái khỏi những đêm kinh hoàng không lối thoát.