Đêm đó, căn phòng của Mai và Linh chìm trong tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Không gian dường như bị hút hết âm thanh, chỉ còn nhịp thở dồn dập của Mai và những tiếng lách cách nhẹ từ búp bê. Mai biết rằng đây là đêm cô phải đối mặt trực tiếp với linh hồn Hạ Vy, nếu muốn giải thoát cho cô bé và cả hai chị em.
Mai đặt búp bê giữa phòng, cách chiếc gương vài bước, bật đèn mờ để soi rõ từng chi tiết. Cô hít sâu, tay run run đưa lên, như thể muốn chạm vào không khí trước búp bê. Linh co ro trên giường, ôm chăn, mắt mở trừng trừng theo dõi từng cử động của chị.
“Em… em muốn nói gì với chị, Hạ Vy?” Mai thốt lên, giọng run run nhưng quyết tâm. Cô không biết linh hồn có thực sự nghe thấy hay không, nhưng ít nhất phải thử.
Im lặng. Nhưng căn phòng không còn trống rỗng nữa. Một luồng khí lạnh bủa vây, khiến tóc Mai dựng đứng. Búp bê nhích chân nhẹ, nghiêng đầu, và ánh mắt xanh lấp lánh tựa như có linh hồn bên trong. Đột nhiên, bóng mờ trong gương nhích gần hơn, hình dáng cô bé Hạ Vy hiện lên rõ rệt. Mái tóc dài bay nhẹ theo luồng khí, đôi mắt lấp lánh ánh sáng lạnh lùng, môi khẽ hé mở như muốn nói.
“Chị… chị là ai?” giọng nói mờ ảo vang lên trong đầu Mai, run run nhưng yếu ớt, lẫn trong tiếng gió lạnh.
“Chị… chị là Mai. Chị muốn giúp em, Hạ Vy. Chị biết em đang bị gắn với búp bê này, và muốn giải thoát cho em,” Mai đáp, cố trấn tĩnh, tay ôm chặt Linh để em không hoảng sợ.
Bóng mờ trong gương nhích lại gần, nụ cười thoáng hiện trên môi Hạ Vy, ánh mắt xanh trong búp bê dường như phản chiếu sự đồng ý. Một luồng khí lạnh quét qua căn phòng, làm nến trên bàn lập lòe, rèm cửa bay nhẹ, và mọi vật nhỏ rung lên theo nhịp thở của linh hồn.
“Chị… chị có thể… giúp em không?” giọng nói run run vang lên, yếu ớt nhưng rõ rệt. Mai hít sâu, tim đập mạnh. Cô biết rằng linh hồn Hạ Vy đang mở lòng, nhưng cũng sợ rằng bất cứ sai lầm nào cũng sẽ khiến ác mộng bùng phát.
Mai quyết định thử giao tiếp trực tiếp hơn. Cô cúi xuống, đặt tay lên bàn, gần búp bê, và nói:
“Hạ Vy… em muốn gì? Em có đau khổ gì không? Chị muốn em được yên nghỉ.”
Trong khoảnh khắc đó, búp bê nhích chân, nghiêng đầu, và đôi mắt xanh lấp lánh tựa như đang nhấp nháy theo nhịp tim Mai. Bóng mờ phía sau trong gương tiến gần hơn, và một làn hơi lạnh quét qua người cô, như thể linh hồn đang truyền cảm xúc.
“Em… cô đơn… bị bỏ rơi… không ai chơi với em… mẹ… mẹ mất… chỉ còn lại búp bê…” Giọng nói vang lên rõ ràng hơn, hòa lẫn trong tiếng thở dồn dập của Mai.
Mai nắm tay Linh, cảm giác nghẹn ngào trào lên. Cô hiểu rằng Hạ Vy không hề nguyền rủa ai, mà chỉ đơn giản khao khát được quan tâm, được giải thoát khỏi nỗi cô đơn kéo dài suốt hàng chục năm.
Đột nhiên, căn phòng rung lên nhẹ, các vật nhỏ trên bàn như bút, sách, và đồ chơi rung lắc. Búp bê nhích mạnh hơn, và bóng mờ trong gương hiện ra rõ nét, môi hé mở như muốn nói. Mai cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ, áp lực đè nặng, nhưng cô vẫn kiên quyết:
“Hạ Vy… chị sẽ giúp em. Em phải tin chị. Chị sẽ không để em cô độc nữa.”
Một cơn gió lạnh ùa vào, thổi tắt nến, nhưng ánh sáng từ điện thoại chiếu lên búp bê và gương. Trong khoảnh khắc ấy, hình bóng Hạ Vy hiện lên rõ ràng hơn, hai tay giơ ra, như muốn nắm lấy Mai. Cô run rẩy, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, nhắm mắt và thở sâu, tập trung toàn bộ ý chí vào việc giao tiếp.
Tiếng thì thầm vang lên khắp phòng:
“Chị… chị thật… sẽ giúp em…?”
“Vâng, chị sẽ giúp em. Chị hứa.” Mai đáp, giọng run run nhưng chắc chắn. Cô cảm nhận búp bê rung nhẹ dưới bàn tay, bóng mờ trong gương lùi lại một chút, như thể sự tin tưởng bắt đầu hình thành.
Đêm tiếp tục, hiện tượng siêu nhiên tăng dần. Búp bê di chuyển linh hoạt, đôi mắt xanh thẳm soi thẳng vào Mai, bóng mờ trong gương hiện ra rõ hơn. Tiếng thở, tiếng lách cách, tiếng bước chân nhẹ vang lên khắp phòng, nhưng không còn cảm giác đe dọa nữa. Thay vào đó, một luồng năng lượng u tối nhưng dịu dàng quấn quanh Mai, như thể Hạ Vy đang mở lòng hoàn toàn.
Mai quyết định thử nghiệm thêm: cô lấy giấy và bút, đặt trước búp bê, hỏi Hạ Vy muốn viết gì. Một luồng gió nhẹ thổi qua, bút nhúc nhích, tạo ra những nét mờ ảo trên giấy. Dần dần, những từ hiện ra:
“Giúp… em… rời… búp bê… được… yên nghỉ…”
Tim Mai nhói lên. Cô biết rằng đây chính là lời kêu cứu thực sự, và việc giải thoát Hạ Vy không chỉ là trò chuyện mà phải thực hiện một nghi lễ nào đó, có thể liên quan đến truyền thuyết về búp bê cổ và linh hồn bị gắn.
Càng về khuya, hiện tượng càng rõ rệt. Búp bê nhảy nhẹ, bóng mờ trong gương tiến sát, ánh mắt xanh lấp lánh, và tiếng thở đều dồn dập. Mai ôm chặt Linh, mắt nhắm nghiền, cố gắng truyền thông điệp:
“Chị sẽ giúp em. Không còn cô đơn nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau giải thoát.”
Một làn hơi lạnh quét qua, búp bê đứng yên, bóng mờ trong gương lùi lại một chút, và không gian dường như dịu lại. Mai mở mắt, thấy Hạ Vy hiện lên trong gương, môi mỉm cười nhẹ, ánh mắt không còn dữ dội mà tràn đầy niềm hi vọng.
Cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa, nhưng Mai biết rằng thử thách chưa kết thúc. Nghi lễ giải thoát phải được thực hiện, và mọi điều chuẩn bị đều phải cẩn thận. Nếu sai một bước, búp bê và linh hồn Hạ Vy có thể phản ứng dữ dội, khiến họ rơi vào ác mộng không lối thoát.
Đêm đó, Mai và Linh không còn ngủ được nữa. Nhưng khác với những đêm trước, họ không còn sợ hãi mà bị ám ảnh. Họ cảm nhận được sự hiện diện của Hạ Vy, và biết rằng, linh hồn cô bé đang mở lòng. Mỗi ánh mắt trong búp bê, mỗi chuyển động trong gương, đều là tín hiệu, lời nhắn từ quá khứ.
Mai nắm tay Linh, quyết tâm:
“Chị sẽ giải thoát cho Hạ Vy. Chúng ta sẽ vượt qua. Không còn sợ hãi nữa.”
Bóng mờ trong gương hiện lên rõ hơn, búp bê đứng yên, và một làn khí dịu nhẹ lan tỏa. Đêm ấy, lần đầu tiên sau nhiều ngày, căn phòng không còn cảm giác áp lực tột cùng, mà thay vào đó là một luồng hy vọng mờ ảo, báo hiệu rằng Mai đã bắt đầu bước đầu giao tiếp thành công với linh hồn Hạ Vy.