con dâu quyến rũ ta à?

Chương 3: Ánh Mắt Khác Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Duyên tỉnh dậy với cảm giác nặng trĩu. Không phải vì mệt mỏi, mà vì cảm giác tội lỗi đè nén lên ngực cô. Cái ôm tối qua, mặc dù chỉ là an ủi, nhưng đã mở ra một cánh cửa cấm kỵ trong tâm hồn cô. Cô là con dâu của ông Hùng. Cô không được phép cảm nhận sự an toàn và ấm áp từ ông ấy theo cách đó.

Cô quyết định né tránh.

Trong bữa sáng, cô cố gắng ăn thật nhanh, cúi gằm mặt và chỉ trả lời bằng những từ ngữ ngắn gọn. Khi Ông Hùng bước vào, cô cảm nhận được ánh mắt khác lạ của ông chiếu thẳng vào mình. Ánh mắt đó không còn sự điềm tĩnh thường thấy, mà chứa đựng một sự bối rối và khao khát giống như cô.

“Hôm nay con có muốn bố đưa đi ra ngoài không? Bố có chút việc ở trung tâm,” Ông Hùng đề nghị, giọng ông vẫn bình thản.

Duyên vội lắc đầu, gần như là phản xạ. “Dạ thôi, con có hẹn với bạn rồi ạ. Con tự đi được.”

Cô nói dối. Cô không có bất cứ cuộc hẹn nào. Cô chỉ muốn trốn chạy khỏi không gian chung và đặc biệt là khỏi sự gần gũi nguy hiểm của ông.

Nhưng sự né tránh của cô lại càng làm cho sự căng thẳng giữa hai người tăng lên. Trong suốt ngày hôm đó, Duyên cố gắng tự nhủ rằng cô yêu Việt, rằng cô tôn trọng mối quan hệ gia đình này. Cô thậm chí còn gửi tin nhắn cho Việt, hỏi thăm về chuyến công tác, cố gắng níu kéo sợi dây liên kết đã gần như đứt đoạn.

Việt trả lời ngắn gọn: “Ổn. Anh bận lắm.”

Tin nhắn đó, một lần nữa, đẩy Duyên về lại trạng thái cô đơn và tuyệt vọng ban đầu. Việt không hề nhận ra cô đang gặp vấn đề, hay anh ta chỉ đơn giản là không quan tâm?

Tối đến, cơn mưa rào bất chợt đổ xuống. Duyên ngồi trong phòng khách, cố gắng tập trung vào một cuốn tạp chí, nhưng đầu óc cô lại nhớ về mùi hương gỗ đàn và cảm giác an toàn trong vòng tay ông Hùng đêm qua.

Bỗng nhiên, chuông báo động vang lên. Mất điện.

Cả căn nhà lớn chìm vào bóng tối. Duyên sợ hãi. Cô vốn sợ bóng tối và sấm chớp. Cô bật chiếc đèn pin điện thoại lên, tim đập thình thịch.

“Duyên! Con ở đâu?” Giọng Ông Hùng vang lên từ phía cầu thang. Ông có vẻ đang đi xuống.

“Dạ, con ở phòng khách ạ!”

Ông Hùng bước xuống, tay cầm một chiếc đèn dầu nhỏ. Ánh sáng vàng dịu dàng của nó lập tức xua đi sự hoảng loạn của Duyên. Ông đặt đèn lên bàn, ánh sáng yếu ớt nhưng ấm áp chiếu lên khuôn mặt ông.

"Con sợ sấm sét à?" Ông hỏi, giọng điềm tĩnh, cố gắng xua đi nỗi sợ hãi của cô.

"Dạ... Vâng. Con rất sợ." Duyên thừa nhận, giọng lí nhí.

Ông Hùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhưng khoảng cách giữa họ có vẻ đã bị rút ngắn lại trong bóng tối. “Mưa bão thì cũng như những khó khăn trong cuộc đời thôi. Nó sẽ qua nhanh thôi. Điều quan trọng là có người ở bên cạnh mình.”

Câu nói đó không hề vô thưởng vô phạt. Nó là một lời mời gọi tinh tế, một sự cam kết rằng ông sẽ ở bên cô trong những khoảnh khắc cô yếu đuối.

Duyên nhìn ông. Ánh sáng đèn dầu làm cho đôi mắt ông Hùng trở nên sâu thẳm và hút hồn một cách kỳ lạ. Cô cảm thấy sức hấp dẫn nguy hiểm đang len lỏi. Cô cố gắng giữ mình, nhưng khao khát cấm kỵ lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn.

“Con nghĩ con nên về phòng,” Duyên nói, cố gắng đứng dậy.

Ông Hùng không nói gì, chỉ giơ tay ra, nhẹ nhàng đặt lên cánh tay cô. Không phải giữ, mà là một cái chạm nhẹ nhàng, mời gọi.

“Ở lại một lát. Mưa còn lớn lắm. Để bố kể cho con nghe chuyện này.”

Duyên không thể kháng cự. Cô ngồi xuống. Cái chạm nhẹ của ông trên tay cô như một lời cam kết bí mật. Nó là một sự xác nhận rằng giữa họ có một điều gì đó đặc biệt, và cả hai đều biết.

Ông Hùng bắt đầu kể một câu chuyện cũ về thời trẻ của mình, nhưng Duyên không thực sự nghe rõ nội dung. Điều cô cảm nhận được là hơi ấm từ bàn tay ông, là sự đồng điệu trong không gian tĩnh lặng, và sự lén lút ngọt ngào khi chỉ có hai người trong căn nhà chìm trong bóng tối.

Khi tiếng sấm lớn vang lên, Duyên khẽ rụt người lại. Bàn tay ông Hùng lập tức siết nhẹ cánh tay cô, trấn an.

Khoảnh khắc đó, ranh giới đạo đức đã gần như sụp đổ. Duyên nhắm mắt lại. Cái chạm đó, sự quan tâm đó, đã cướp đi mọi sự kháng cự của cô.

Cô biết, nếu cô ở lại đây thêm một phút, một bước ngoặt không thể quay lại sẽ xảy ra.

Duyên vùng thoát khỏi cái chạm, đứng dậy. “Con... con sợ quá. Con xin phép.”

Cô chạy vội lên lầu, không dám nhìn lại. Cô đã chạy trốn thành công, nhưng cô biết cô đang chạy trốn khỏi chính bản thân và khao khát của mình, chứ không phải khỏi Ông Hùng.

Trong phòng, Duyên nằm trên giường. Cô không còn cảm thấy sợ sấm sét nữa. Thay vào đó, cô cảm thấy cơ thể nóng bừng với một nỗi xúc động cấm kỵ. Cô nhớ lại ánh mắt của ông Hùng dưới ánh đèn dầu.

Cô không thể tiếp tục né tránh nữa. Cả hai đều đã biết rõ cảm xúc của đối phương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×