con dâu quyến rũ ta à?

Chương 4: Bức Tường Vô Hình Đổ Vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm mất điện và cái chạm tay đầy ẩn ý dưới ánh đèn dầu, Duyên và Ông Hùng cố gắng duy trì khoảng cách. Họ tránh mặt nhau, không phải vì không muốn, mà vì họ sợ hãi những gì có thể xảy ra. Sự né tránh này chỉ làm cho sự khao khát cấm kỵ giữa họ càng trở nên mãnh liệt hơn.

Hai ngày sau, Việt về nhà.

Duyên đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, hy vọng sự trở về của anh sẽ giúp cô cân bằng lại cảm xúc, xua đi hình bóng của Ông Hùng.

Tuy nhiên, Việt về nhà với tâm trạng mệt mỏi và cáu kỉnh hơn thường lệ. Anh không để ý đến chiếc váy mới Duyên mặc, không hỏi thăm bữa ăn cô đã chuẩn bị. Anh đi thẳng lên phòng làm việc.

Duyên theo sau, cố gắng tìm kiếm một sự kết nối nhỏ nhoi.

"Anh mệt lắm à? Công việc có thuận lợi không?" Duyên hỏi, giọng dịu dàng.

Việt đặt cặp tài liệu xuống bàn, thở dài nặng nề. "Mọi thứ như địa ngục. Công ty đang gặp trục trặc lớn. Em có thể để anh yên một lát được không? Anh cần sự tập trung."

Duyên cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Cô không đòi hỏi gì nhiều, chỉ một cái ôm, một lời chia sẻ.

"Anh không thấy em đã chuẩn bị bữa tối sao? Em đã đợi anh về..."

Việt quay lại, ánh mắt anh lạnh lùng, xa cách. "Em có thể tự ăn trước. Anh đã nói rồi, anh bận. Anh cưới em để em quản lý căn nhà này, không phải để em làm phiền anh lúc anh đang có chuyện."

Lời nói đó như một cú đánh mạnh vào Duyên. Nó không chỉ là sự thờ ơ, mà là sự xua đuổi thẳng thừng. Cô nhận ra, bức tường vô hình giữa cô và Việt không thể nào xây dựng lại được nữa. Hôn nhân của cô đã hoàn toàn đổ vỡ, không phải vì ai chen vào, mà vì sự lạnh lẽo từ bên trong.

"Em hiểu rồi," Duyên nói, giọng cô bình tĩnh đến mức đáng sợ. Cô quay lưng, bước ra khỏi phòng.

Cô đi thẳng xuống lầu. Cô biết, cô đang đi đâu.

Phòng làm việc của Ông Hùng.

Cô không gõ cửa. Cô chỉ đứng đó, mở cửa và bước vào.

Ông Hùng đang ngồi đọc sách, như thường lệ. Ông ngẩng đầu lên, vẻ mặt bối rối khi thấy con dâu xuất hiện đột ngột, với đôi mắt long lanh nước nhưng đầy sự kiên quyết.

"Duyên? Có chuyện gì vậy con?" Ông Hùng đứng bật dậy.

Duyên không nói một lời nào. Cô tiến thẳng đến bên ông Hùng, không chút ngần ngại.

"Em... anh ấy không cần em," Duyên nói, giọng cô run rẩy, "Anh ấy chỉ cần sự im lặng của em. Con... con không thể chịu đựng được nữa."

Cô không cần Ông Hùng an ủi bằng lời nói. Cô cần sự xác nhận rằng cô vẫn còn là một người phụ nữ được khao khát, được trân trọng.

Duyên đưa tay, chạm vào khuôn mặt ông Hùng. Bàn tay cô lạnh ngắt, nhưng cú chạm ấy lại rực lửa.

"Bố..." Cô thì thầm, không còn đủ sức để gọi ông bằng danh xưng khác. "Bố... làm ơn, đừng để con cô đơn nữa."

Ông Hùng, người đàn ông luôn điềm tĩnh và giữ mình, giờ đây không thể kiểm soát được nữa. Sự giằng xé đạo đức đã bị sự khao khát bị dồn nén suốt bao ngày nay áp đảo hoàn toàn.

Ông Hùng ôm lấy cô, mạnh mẽ hơn bất cứ cái ôm an ủi nào trước đây. Ông vùi mặt vào tóc cô, hít lấy mùi hương quen thuộc. Cái ôm này không còn là sự an ủi của người cha chồng, mà là sự đáp lại của một người đàn ông trưởng thành, người đã phải đấu tranh với cảm xúc của mình bấy lâu nay.

"Bố không thể... Bố không được phép làm thế này với con," Ông Hùng thì thào, giọng ông khàn đặc vì sự đấu tranh nội tâm. "Đừng khiến bố phạm phải sai lầm."

Duyên ngước nhìn ông, nước mắt lăn dài. "Đây không phải là sai lầm. Đây là chân thật. Bố là người duy nhất nhìn thấy con. Bố là người duy nhất thấu hiểu con."

Cô chủ động hôn lên môi ông Hùng.

Khoảnh khắc đó, mọi rào cản đạo đức, mọi sự kiềm chế đã sụp đổ hoàn toàn. Nụ hôn của Duyên không phải là sự dụ dỗ, mà là một sự khẩn cầu tuyệt vọng.

Ông Hùng buông lỏng, rồi lập tức đáp lại nụ hôn ấy một cách mãnh liệt. Nó là sự giải thoát cho mọi kìm nén, mọi tội lỗi, mọi khao khát thầm kín mà cả hai đã phải che giấu. Nụ hôn đó nồng nàn, không chỉ là thể xác mà còn là sự kết nối linh hồn của hai người cô đơn.

Trong phòng làm việc tĩnh lặng, không gian riêng tư được bảo vệ bởi những bức tường dày, hai con người đã trút bỏ danh phận của mình. Ông Hùng không còn là bố chồng, Duyên không còn là con dâu. Họ chỉ là Đàn ông và Đàn bà, tìm thấy sự an ủi và thấu hiểu ở nhau, nơi mà họ không thể tìm thấy trong mối quan hệ hôn nhân hợp pháp của mình.

Dưới ánh đèn bàn ấm áp, nơi những cuốn sách và tài liệu công việc chất đống, họ đã vượt qua lằn ranh đỏ của đạo đức. Cảm giác tội lỗi như một cơn sóng dữ dội, nhưng nó bị sự ngọt ngào và mãnh liệt của giây phút này nhấn chìm.

Bức tường vô hình đã đổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×