CÒN HẠN TRÁI TIM

Chương 10: KHÔNG PHẢI VÔ TÌNH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng đầu tiên len qua khe rèm cửa kéo theo sự tỉnh giấc mơ hồ. Lâm Y Vân mở mắt trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đầu vẫn còn vương mùi gỗ nhẹ nhàng từ chăn đệm khách sạn. Cô ngồi dậy, hơi rụt vai vì luồng gió lạnh phả vào gáy. Bên giường đối diện, Trịnh Thiên Dương không còn ở đó. Cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Một nhịp thở chậm kéo dài. Cô khẽ chạm tay lên ngực. Tim vẫn còn đập lệch sau đêm qua. Cô chưa thể hiểu nổi ánh mắt anh. Cũng chưa đủ can đảm để đối diện với những cảm xúc hỗn loạn đang gõ cửa trong lòng.

Khi cô rửa mặt bước ra, anh đã thay đồ xong. Vest đen, cà vạt xanh đậm, gương mặt vẫn lạnh như thường ngày, nhưng ánh mắt chạm vào cô lại mang một thứ im lặng lạ lùng. Cô không biết diễn tả cảm xúc ấy thế nào, chỉ cảm thấy nó khiến lòng mình dao động. Như thể có một sợi dây vô hình nào đó đang siết lấy cổ tay cô, kéo về phía anh, dù cô vẫn đang đứng yên.

Cô thu dọn đồ đạc, gập gọn đồ ngủ lại rồi rời khỏi phòng, không nói lời nào. Anh cũng không giữ cô lại. Hai người rời khỏi biệt thự cách nhau vài phút, về phía khu hội trường.

Khi cô vừa bước vào sảnh, thì mọi ánh mắt bỗng đồng loạt đổ dồn về phía cô. Có người thì thầm. Có người giả vờ cúi mặt nhìn điện thoại, nhưng không giấu nổi ánh mắt soi mói. Cô lập tức biết có điều gì đó không ổn. Và chỉ sau vài bước chân nữa, cô nghe thấy tiếng gọi từ trợ lý riêng của Thiên Dương – gấp gáp, khẩn trương.

Có chuyện rồi. Cô mau vào phòng điều hành.

Cô bước vào căn phòng họp nhỏ bên trong, nơi Thiên Dương đã đứng đó cùng trưởng phòng truyền thông, hai trợ lý và một nhân viên kỹ thuật. Trên màn hình lớn là một bài đăng đang lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội: ảnh chụp lén từ xa một căn phòng biệt thự, với hai bóng người – một nam, một nữ – bước vào cùng nhau lúc tối hôm trước. Dù hình ảnh khá mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra dáng người của Thiên Dương và… cô.

Tiêu đề của bài đăng đơn giản, nhưng đủ sức tạo ra một cơn bão: Tổng giám đốc Trịnh Thị và nữ nhân viên dự án qua đêm riêng trong biệt thự cao cấp?

Cô nhìn chằm vào màn hình, tay siết chặt. Không phải vì sợ. Mà vì tức. Cô biết rõ, có ai đó đã lên kế hoạch từ trước. Góc chụp, thời điểm, tiêu đề… tất cả đều không phải ngẫu nhiên.

Ai đăng cái này? – Anh hỏi, giọng thấp như gió rít.

Người đăng dùng tài khoản nặc danh. IP được định tuyến từ nước ngoài. Nhưng bài viết gốc xuất phát từ một nhóm nhỏ trên diễn đàn nội bộ ngành – trưởng phòng truyền thông nói.

Thiên Dương quay sang trợ lý. Tìm được người cài máy ảnh chưa?

Đang kiểm tra lại camera an ninh. Có khả năng là nhân viên phục vụ hoặc nội bộ resort.

Anh gật đầu, sau đó quay sang cô. Giọng anh không to, nhưng kiên định.

Cô không cần lên tiếng. Tôi sẽ xử lý chuyện này.

Cô lắc đầu. Đây là tôi bị nhắm đến, tôi không thể đứng sau lưng anh mãi.

Tôi không bảo cô trốn. Nhưng không được làm điều gì ngu ngốc.

Nếu tôi rút khỏi dự án, chuyện sẽ lắng lại. Cô nói, mắt không rời anh.

Anh nhìn cô. Lạnh. Sâu. Và dứt khoát.

Không. Cô không phải người sai. Cô không cần rút.

Anh bước lại gần bàn, cầm điện thoại, nhấn số gọi nhanh. Cô không nghe rõ anh nói gì, chỉ thấy anh ra lệnh ngắn gọn bằng tiếng Anh, rồi dập máy. Một phút sau, trưởng phòng truyền thông nhận được bản thảo một bài phát ngôn chính thức từ phía ban điều hành.

Tôi sẽ ra mặt. – Anh nói. Và tôi sẽ nói điều này công khai.

Tối hôm đó, mạng xã hội dậy sóng. Nhưng không phải vì tin đồn kia. Mà vì một bài đăng từ tài khoản chính thức của Trịnh Thiên Dương – một bài viết chưa từng có tiền lệ.

“Tôi và Lâm Y Vân đã kết hôn hợp pháp. Cô ấy là vợ tôi. Không cần thiết phải đồn đoán. Nếu ai đó vẫn còn hứng thú với đời sống riêng tư của tôi, tôi khuyên nên chuyển sự chú ý sang kết quả kinh doanh quý vừa công bố.”

Bài đăng được chia sẻ hàng chục ngàn lượt trong một giờ. Các group ngành tài chính, bất động sản, truyền thông đều bàn tán. Không ai ngờ được người như Trịnh Thiên Dương lại viết dòng chữ ấy – trực diện, dứt khoát, không vòng vo.

Tối đó, cô ở lại văn phòng muộn để xử lý khủng hoảng truyền thông cùng đội. Khi cô đang rót ly nước trong pantry, Thiên Dương bước vào. Cả hai đứng đối diện nhau. Không ai nói gì trong vài giây.

Tại sao lại công khai? – Cô hỏi. Điều đó chẳng phải khiến mọi chuyện rối hơn sao?

Không. – Anh nói, mắt nhìn thẳng vào cô. Vì tôi không muốn để cô một mình đối mặt. Vì tôi không muốn người khác có cơ hội hạ thấp cô chỉ vì vị trí cô đứng.

Cô siết nhẹ ly nước trong tay.

Đây không phải cảm xúc. Đây là trách nhiệm đúng không?

Anh bước lại gần. Khoảng cách đủ để cô ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc thoảng qua cổ áo anh.

Lúc đầu có thể là trách nhiệm. Nhưng bây giờ, thì không còn là như vậy nữa.

Cô ngẩng lên. Đôi mắt cô lấp lánh, nhưng không có nước mắt.

Anh có chắc, những gì anh đang làm… là không phải vô tình?

Anh không trả lời ngay. Rồi khẽ nghiêng đầu, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô.

Tôi không chắc. Nhưng tôi biết, nếu không làm… tôi sẽ hối hận.

Cô không đáp. Chỉ lặng lẽ bước ra khỏi pantry. Tim vẫn đập mạnh. Như đêm hôm trước. Nhưng lần này… là vì một câu nói khiến tất cả ranh giới sụp đổ.

Không phải vô tình.

Và cô bắt đầu sợ… rằng chính mình cũng không còn vô tình nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!