CÒN HẠN TRÁI TIM

Chương 9: MỘT ĐÊM KHÔNG CÓ CỬA KHÓA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi họp chiến lược của Trịnh Thị diễn ra vào cuối tuần, tại một khu resort nghỉ dưỡng cao cấp cách trung tâm thành phố gần hai giờ xe chạy. Toàn bộ ban điều hành cấp cao, các trưởng phòng chủ chốt và đối tác chiến lược đều có mặt. Đây không chỉ là cuộc họp tổng kết quý, mà còn là nơi thiết lập định hướng vận hành mới cho nửa năm sau. Trịnh Thiên Dương yêu cầu toàn bộ nhân sự chủ chốt ở lại qua đêm để đảm bảo mọi trao đổi diễn ra xuyên suốt. Tất nhiên, Lâm Y Vân cũng nằm trong danh sách đó.

Cô không phản đối. Dù biết rất rõ việc ở lại một đêm trong khu resort cùng toàn bộ tầng lớp điều hành sẽ khiến người khác lại bắt đầu bàn tán. Nhưng cô cũng không thể tránh. Không phải lúc nào cũng có cơ hội được tham dự tầng cấp này. Cô hiểu, với vai trò trưởng nhóm được anh đích thân bổ nhiệm, nếu cô từ chối, cũng đồng nghĩa tự mình rút khỏi ván cờ mà cô đang học cách chơi.

Buổi chiều, cả đoàn di chuyển đến khu resort ven hồ. Căn biệt thự nơi họ ở có kiến trúc hiện đại, mỗi người một phòng riêng biệt. Nhưng điều bất ngờ xảy ra khi cô vừa nhận phòng, vừa bước vào căn phòng được sắp xếp, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại, khóa từ có vấn đề. Cô xoay mãi vẫn không mở được. Cửa không phản hồi, đèn chớp đỏ liên tục. Cô nhấn nút gọi tiếp tân. Họ báo sẽ cử kỹ thuật lên kiểm tra.

Mười lăm phút sau, người quản lý đến, nhún vai xin lỗi. Hệ thống điện trung tâm đang lỗi, cửa từ toàn bộ dãy A2 – nơi phòng cô nằm – bị vô hiệu tạm thời. Phải mất ít nhất vài tiếng mới sửa xong. Cô thở dài. Dù vậy, ít ra bên trong vẫn đầy đủ tiện nghi, không đến mức bất tiện. Cô định bụng sẽ làm việc một chút, rồi gọi đồ ăn lên phòng.

Nhưng sự cố chưa dừng lại ở đó. Gần sáu giờ tối, một cơn giông mạnh kéo tới bất ngờ. Hệ thống điện trong khu resort chập chờn. Mọi người được thông báo tụ họp tại sảnh trung tâm để nhận thông tin thay đổi. Khi cô bước xuống cầu thang thì gặp Trịnh Thiên Dương đang nói chuyện với nhân viên lễ tân. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy sự khó chịu.

Phòng cô nằm trong dãy A2?

Cô gật đầu. Đúng. Có vấn đề gì sao?

Hệ thống khóa từ bị lỗi. Tạm thời không sử dụng được. Tôi đã yêu cầu sắp xếp phòng khác cho những người ở dãy đó.

Tôi ổn. Tôi có thể ở lại trong đó. Tôi không cần ra ngoài.

Không được. Anh nói dứt khoát. Trong tình huống khẩn cấp, chúng ta phải ở nơi dễ di chuyển.

Tôi thật sự không sao…

Anh ngắt lời. Tôi có phòng đôi, sát khu trung tâm. Cô ở đó đêm nay.

Cô khựng lại. Ngẩng lên nhìn anh.

Ý anh là… phòng của anh?

Tôi sẽ làm việc cả đêm trong phòng họp chính. Cô dùng phòng nghỉ. Tôi chỉ cần một chỗ thay đồ.

Cô muốn từ chối. Nhưng cô cũng biết rõ – nếu cố chấp quay lại phòng kia, trong tình huống không đảm bảo an toàn, sẽ thành cái cớ để người khác bới móc. Cô gật đầu. Rất nhẹ.

Được thôi.

Họ bước vào phòng lúc gần bảy giờ tối. Một căn phòng sang trọng, có hai giường đơn tách biệt, đầy đủ tiện nghi. Anh bỏ áo vest lên giá, mở laptop ra chuẩn bị tài liệu. Cô vào phòng tắm, thay một bộ đồ thoải mái. Khi cô bước ra, anh vẫn còn đang đọc tài liệu. Cô ngồi xuống ghế salon, không bật tivi, chỉ lấy điện thoại ra kiểm tra mail. Nhưng tay cô cứ trượt hoài mà không đọc được chữ nào.

Không khí trong phòng im lặng đến mức nghe rõ tiếng gió đập vào cửa kính. Cô nhìn ra ngoài trời, mưa vẫn không ngừng. Sấm chớp xé ngang bầu trời.

Cô bật lên tiếng hỏi, như một cách xua tan sự căng thẳng.

Anh không về phòng họp sao?

Anh gập laptop lại. Cuộc họp tạm hoãn. Đội pháp chế chưa đến đủ.

Cô gật đầu. Vậy… tối nay ở lại đây?

Tôi không làm gì cô đâu. Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô cười nhạt. Tôi không sợ.

Thật sao?

Cô quay đi, nhìn vào bóng mình phản chiếu trên cửa kính. Một người phụ nữ đang cố giữ lý trí, nhưng trái tim lại cứ đập sai nhịp mỗi khi nghe anh nói một câu không giống thường lệ.

Anh đứng dậy, đi vào phòng tắm. Khi anh bước ra, không mặc áo vest, chỉ còn áo sơ mi xắn tay, cổ áo mở hai nút, cô khẽ quay đi. Một nhịp im lặng khác kéo đến. Cô đứng dậy, định rời khỏi ghế, nhưng bất ngờ mất thăng bằng vì tấm thảm trượt dưới chân. Cô loạng choạng. Anh lao tới, đỡ lấy cô. Bàn tay anh đặt lên eo cô, mắt anh sát mặt cô, hơi thở gần tới mức cô nghe thấy nhịp tim mình như đánh thẳng vào ngực.

Cô đẩy nhẹ anh ra. Tôi không sao.

Anh buông tay. Nhưng không lùi lại. Ánh mắt anh vẫn nhìn cô, như muốn nói điều gì đó.

Tôi không biết từ khi nào mình bắt đầu quan tâm.

Cô đứng sững. Không phải vì câu nói, mà vì giọng anh – không lạnh, không sắc, không giễu cợt. Mà nghiêm túc.

Cô quay đi. Anh đừng nói vậy.

Vì sao?

Vì tôi không thể tiếp nhận. Cô khẽ lắc đầu. Tôi không đủ ngu ngốc để tin vào thứ cảm xúc đến trong một hợp đồng.

Tôi không nói cô phải tin. Nhưng tôi cũng không nói dối.

Anh bước một bước về phía cô. Cô lùi lại.

Đừng.

Tôi sẽ không chạm vào cô. Anh khẽ nói. Nhưng đừng nói tôi chưa từng thật lòng.

Cô không nhìn anh nữa. Chỉ bước tới giường, kéo chăn lên, trùm kín mặt.

Một đêm. Không ai nói thêm gì. Nhưng cả hai đều không ngủ được.

Vì một câu nói. Và một ánh mắt. Khi cánh cửa không khóa, thì tim cũng bắt đầu mở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!