Ba ngày sau khi bài đăng của Trịnh Thiên Dương khiến cả mạng xã hội rúng động, không khí trong công ty trở lại bình thường một cách kỳ lạ. Những lời xì xào biến mất nhanh chóng như thể chưa từng tồn tại. Ai cũng biết, không ai có thể chống lại một lời xác nhận công khai từ người đứng đầu Trịnh Thị, càng không ai dám đối đầu với một Lâm Y Vân đang được “đặt ở vị trí đó”.
Nhưng điều nghịch lý là, càng yên ắng bên ngoài, cô lại càng bất an trong lòng. Sự công khai đó không làm cô nhẹ nhõm. Nó chỉ như một tấm màn nhung đỏ được kéo lên giữa sân khấu, mà bên trong, tất cả vẫn chỉ là vở diễn. Cô không hiểu được ánh mắt anh khi viết dòng chữ ấy. Là bảo vệ? Là quan tâm? Hay chỉ đơn thuần là trách nhiệm – như anh từng nói trong những ngày đầu họ ký hợp đồng?
Mỗi lần gặp nhau trong phòng họp hay hành lang, anh vẫn lạnh lùng như trước. Không một lời giải thích. Không một câu nói thêm. Cô cảm thấy như mình đang bị treo lơ lửng giữa hai tầng mây – không rơi xuống cũng không bay lên được. Trái tim cô mắc kẹt trong một vùng xám mịt mờ.
Tối thứ sáu, cô đứng trước cửa thư phòng, gõ ba tiếng. Không ai trả lời. Cô mở cửa bước vào, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa, laptop trên đùi, ánh sáng mờ chiếu lên sống mũi sắc lạnh.
Tôi muốn nói chuyện. – Cô nói, không vòng vo.
Anh gập máy, ngẩng lên nhìn cô. Gật nhẹ đầu. Nói đi.
Cô bước lại gần, dừng lại trước mặt anh. Hít một hơi sâu.
Tôi muốn biết… vì sao anh công khai?
Anh im lặng. Mắt không rời cô. Cô tiếp tục.
Là vì tôi bị đồn? Hay vì anh không muốn người ta nghĩ anh mất kiểm soát?
Anh vẫn không trả lời. Cô cười khẽ, nhưng ánh mắt dần đỏ.
Nếu anh làm vậy vì tôi, thì ít nhất… hãy cho tôi biết điều đó là thật. Còn nếu chỉ là một cách bịt miệng dư luận, thì anh đã thành công rồi. Nhưng tôi thì không.
Cô dừng lại, siết chặt tay.
Tôi không biết mình đang ở đâu trong cuộc sống của anh. Là người đứng cạnh trong một bài đăng. Là nhân vật chính trong một hợp đồng. Hay là… một vai diễn đã hết thời gian sử dụng?
Anh ngẩng lên, định nói điều gì đó. Nhưng cô cắt lời.
Đừng. Nếu là sự im lặng, thì để tôi nói hết.
Tôi không trách anh. Cũng không muốn ràng buộc gì. Tôi chỉ muốn anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa, nếu nó không có ý nghĩa gì. Tôi đã từng nghĩ mình có thể bình thản bước ra khỏi chuyện này khi hợp đồng kết thúc. Nhưng có vẻ… tôi đã sai.
Giọng cô nhỏ dần. Như tan vào không gian giữa hai người.
Nếu là yêu… thì đừng lạnh lùng như thế. Còn nếu không phải… thì xin hãy để tôi rút lui.
Một khoảng lặng dài bao trùm. Anh vẫn ngồi yên. Không tiến đến. Không kéo cô lại. Cũng không nói rằng anh yêu cô. Chỉ là một ánh mắt khó đoán, như thể đang do dự giữa hàng trăm điều chưa thể cất thành lời.
Cô đứng chờ. Nhưng không có gì đến.
Cuối cùng, cô gật đầu. Rất nhẹ.
Tôi hiểu rồi. Anh không cần trả lời.
Cô quay đi, bước ra khỏi thư phòng. Cửa đóng lại sau lưng, cắt đứt không gian giữa họ. Trái tim cô buốt lạnh. Không phải vì anh từ chối, mà vì anh chọn im lặng – thứ vũ khí giết chết cảm xúc nhanh nhất.
Đêm đó, cô không ngủ. Cô nhìn lên trần nhà, nghĩ về những điều chưa bao giờ dám gọi tên. Về ánh mắt anh lúc bên cô, về cái chạm vô tình ở hành lang, về đêm mưa trong căn biệt thự không có cửa khóa, và cả những khoảng im lặng dài không hồi kết.
Sáng hôm sau, cô đặt lên bàn bếp một tờ đơn.
Đơn xin rút khỏi dự án từ thiện – với lý do cá nhân.
Cô không để lại lời nhắn nào.
Cô chỉ chọn cách… bước ra trước khi bị đẩy ra.