CÒN HẠN TRÁI TIM

Chương 13: CHƯA PHẢI HẾT HẠN, NHƯNG EM SỢ MẤT ANH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Y Vân trở về thành phố vào một sáng mưa nhẹ. Gió đầu mùa thổi vội qua từng tán cây bên đường, mang theo chút se lạnh nơi cao nguyên chưa kịp phai. Cô ngồi cạnh cửa sổ xe, tay nắm nhẹ quai túi xách, mắt nhìn xa xăm như thể đang đếm từng giọt nước đọng trên kính. Đà Lạt không giữ được cô lâu. Cô cũng chẳng muốn trốn mãi, nhất là khi người mà cô cố chạy trốn lại là người đã đích thân tìm đến. Nhưng dù đã nắm tay nhau trong buổi chiều nhiều gió ấy, cô vẫn chưa thể vững lòng. Có một khoảng cách nào đó – vô hình, nhưng đủ sâu – vẫn còn nằm giữa họ.

Trịnh Thiên Dương không đi cùng chuyến xe với cô. Anh nói có việc cần giải quyết ở chi nhánh phía Nam, sẽ về sau một ngày. Cô không hỏi thêm. Cũng không tỏ ra chờ đợi. Nhưng khi bước chân vào căn hộ, nhìn khoảng trống lạnh lẽo trong phòng khách, cô mới cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết rằng, sự vắng mặt của anh để lại quá nhiều khoảng trống trong tim cô.

Cô không đi làm ngay hôm đó. Dự án từ thiện vẫn đang được bàn giao lại cho người phụ trách mới – một trưởng phòng dày dạn kinh nghiệm, nhưng không có sự sắc bén mềm mại như cô từng mang đến. Cô chỉ ngồi trong căn bếp nhỏ, mở tủ lấy cà phê, rồi chợt khựng lại khi thấy chiếc cốc sứ trắng anh thường dùng mỗi sáng. Cô chạm tay vào quai cốc, tim nhói lên một nhịp.

Có những điều rất nhỏ, nhưng khi biến mất, lại khiến người ta nhớ đến đau lòng.

Tối hôm đó, anh gọi cho cô lúc gần mười giờ. Giọng anh trầm, nhưng không mệt mỏi như thường lệ. Anh hỏi cô đã ăn tối chưa, có ngủ được không, có cần gì không. Những câu hỏi tưởng chừng vụn vặt, nhưng từng nhịp từng chữ lại khiến lòng cô chùng xuống.

Cô trả lời có. Rồi không nói gì thêm. Anh cũng không thúc ép. Chỉ lặng lẽ bảo: mai anh về. Anh muốn gặp cô. Không vì công việc. Không vì hợp đồng. Mà vì... đơn giản là muốn gặp.

Hôm sau, trời trong vắt, nắng vàng trải dài khắp các dãy nhà cao tầng. Cô chọn một chiếc váy dài màu be, tóc cột cao gọn gàng. Không trang điểm cầu kỳ. Chỉ thoa chút son môi hồng nhạt. Cô đến trước một quán cà phê nhỏ gần công ty, nơi anh hẹn gặp. Khi cô bước vào, anh đã ngồi đó. Áo sơ mi trắng xắn tay, tay trái đặt nhẹ trên ly cà phê đen đá, mắt nhìn ra ngoài đường như đang chờ một điều gì đó không tên.

Cô ngồi xuống đối diện. Anh quay lại, mắt anh sáng lên trong một khoảnh khắc. Không rực rỡ, không ngạc nhiên, chỉ là ánh sáng rất nhẹ, đủ để cô biết rằng anh đang thật lòng nhìn cô – không phải một nhân viên, không phải đối tác hợp đồng, mà là một người đàn bà từng bỏ đi vì không chịu nổi sự im lặng của anh.

Anh hỏi cô muốn uống gì. Cô chọn trà đào. Anh gật đầu, gọi thêm bánh ngọt. Mọi thứ đều bình thường như một buổi hẹn hò nhẹ nhàng. Nhưng trái tim cô thì không nhẹ chút nào.

Anh nhìn cô, giọng anh chậm rãi, như từng chữ đều được cân nhắc kỹ lưỡng.

Anh không phải người giỏi giữ cảm xúc. Nhưng có một điều… anh biết chắc: nếu em không quay về, anh sẽ không còn đủ tập trung để làm bất kỳ việc gì nữa.

Cô khẽ cười. Em tưởng anh chỉ mất tập trung khi bảng thống kê lệch số.

Không. Anh lắc đầu. Lệch số có thể sửa. Còn thiếu em… thì không thể thay thế.

Cô cụp mắt, thìa nhỏ trong tay khuấy nhẹ ly trà. Anh đặt ly xuống bàn, nhìn thẳng vào cô.

Anh không cần em tha thứ cho việc anh đã lạnh lùng. Nhưng anh muốn em tin… từ giờ, mọi im lặng sẽ không còn nữa.

Cô ngẩng lên. Anh biết không, điều em sợ nhất… không phải là bị từ chối, mà là bị bỏ mặc.

Anh không rời mắt. Anh sẽ không bỏ mặc em nữa. Dù em có lùi bước, anh cũng sẽ kéo em lại.

Cô khẽ gật. Nhưng rồi, ánh mắt cô chùng xuống.

Em có một nỗi sợ… nó không giống những gì từng xảy ra. Em sợ rằng… đến một ngày nào đó, khi hợp đồng kết thúc, khi mọi thứ về anh được khép lại, em vẫn không biết mình là ai trong cuộc đời anh.

Anh im lặng vài giây. Rồi vươn tay ra, nắm lấy bàn tay cô trên mặt bàn.

Nếu đến khi hợp đồng kết thúc, em vẫn chưa rõ, thì anh sẽ ký một bản mới. Bằng cảm xúc. Không điều khoản. Không thời hạn.

Cô siết nhẹ tay anh, cười trong ánh nắng xiên qua ô cửa kính. Nụ cười như trút bỏ được một phần nỗi nặng nề trong lòng.

Nhưng em không cần hợp đồng mới. Em chỉ cần anh đừng làm em cảm thấy… mình chỉ là người tạm thời.

Anh nhìn cô rất lâu. Rồi nói. Anh chưa từng nghĩ em là người tạm thời. Chỉ là… có lẽ vì anh quen sống trong giới hạn, nên quên mất cảm xúc không phải thứ nên bị quản lý.

Cô gật đầu. Rất khẽ.

Và cũng đúng lúc đó, điện thoại anh reo. Một tin nhắn hiện lên từ màn hình. Mặt anh đổi sắc chỉ trong một giây. Cô nhận ra.

Chuyện gì sao?

Anh đặt máy xuống, giọng trầm hẳn.

Có người gửi đơn kiện nặc danh đến ban kiểm soát. Họ nói dự án từ thiện có dấu hiệu sai phạm – và người trực tiếp điều hành khi ấy là em.

Cô sững người. Tay siết chặt.

Là ai?

Anh lắc đầu. Không biết. Nhưng anh sẽ tìm ra. Anh nói, mắt lạnh như đá.

Đừng ra mặt. Cô nói nhanh. Nếu anh đứng ra, họ sẽ mặc định em được che chắn.

Anh nhìn cô. Nếu anh không ra mặt, em sẽ bị kéo xuống đáy.

Em không sợ. Em chỉ không muốn mình là lý do khiến người khác nắm được thóp anh.

Anh thở dài. Nắm tay cô chặt hơn.

Anh từng nghĩ giữ khoảng cách là để bảo vệ em. Nhưng anh đã lầm. Gần em mới là cách duy nhất để không mất em.

Cô ngẩng lên, nước mắt chực trào. Nhưng cô kìm lại. Rồi hỏi khẽ.

Nếu tất cả những thứ này biến mất… nếu đến một ngày nào đó, em không còn gì ngoài tình cảm… thì anh có còn ở lại?

Anh nhìn sâu vào mắt cô.

Nếu em còn tình cảm, thì còn anh.

Cô rút tay lại, mỉm cười.

Vậy thì… đừng để em phải hỏi lại lần nào nữa.

Bên ngoài, nắng cuối chiều nghiêng xuống mặt đường. Trái tim cô chưa hết sợ. Nhưng ít nhất, cô đã dám đối diện. Và lần đầu tiên, không còn tự đặt thời hạn cho thứ tình cảm này nữa.

Dù chưa biết mai có còn nắm tay, nhưng hôm nay… là thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!