CÒN HẠN TRÁI TIM

Chương 14: NGƯỜI BIẾT BÍ MẬT ĐÃ XUẤT HIỆN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi cà phê, Trịnh Thiên Dương trở về công ty ngay lập tức. Còn Lâm Y Vân, thay vì đi thẳng về nhà, lại rẽ qua một hiệu sách nhỏ ven đường – nơi cô từng ghé rất nhiều lần khi còn là sinh viên. Cô chọn một quyển sổ da nâu, trang giấy dày, dòng kẻ mờ, đủ để viết ra những thứ chưa thể nói thành lời. Cô muốn viết, không phải để gửi, mà để hiểu lòng mình đang đi đến đâu. Sau khi gặp lại Thiên Dương, cô không còn sợ tình cảm nữa. Thứ cô sợ là… những điều cô không biết đang ẩn nấp trong bóng tối. Và những điều đó đang bắt đầu bò ra, từng chút một.

Cùng lúc đó, tại tầng 25 của Trịnh Thị, cuộc họp khẩn được mở sau tin nhắn về đơn kiện nặc danh. Trưởng ban pháp lý trình bày tóm tắt: đơn tố cáo nặc danh được gửi đến qua hệ thống nội bộ giấu IP, kèm theo các tài liệu về hồ sơ tài chính của dự án từ thiện. Những tài liệu này không thể có được nếu người gửi không từng tham gia hoặc ít nhất tiếp cận cấp nội bộ. Trong đó có vài khoản chi phí không khớp – chẳng phải thất thoát nghiêm trọng, nhưng đủ để tạo thành nghi vấn về việc "rút ruột" ngân sách.

Người duy nhất có quyền ký duyệt những khoản đó là Lâm Y Vân.

Cả phòng họp im lặng. Thiên Dương lặng thinh vài giây, rồi gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. Tôi muốn bản sao toàn bộ hợp đồng và chứng từ chi tiết liên quan đến những khoản đó. Trong hôm nay.

Một trưởng phòng khẽ hỏi. Nếu truyền thông biết chuyện này…

Không ai được để lộ bất kỳ thông tin gì. Nếu báo chí có tin, người đầu tiên bị truy ra sẽ không phải tôi, mà là người trong căn phòng này.

Không khí lập tức căng như dây đàn. Thiên Dương lạnh giọng. Người gửi đơn này không phải dân ngoài. Đây là người hiểu rõ cách chúng ta xử lý nội bộ, nắm được thời điểm, và đặc biệt… biết rõ ai là mắt xích dễ tổn thương nhất.

Một giọng nói vang lên từ cuối bàn họp. Có thể là người từng làm việc trực tiếp với cô Lâm?

Thiên Dương nhíu mày. Anh lật danh sách nhân sự từng phụ trách dự án. Và cái tên xuất hiện đầu tiên khiến ánh mắt anh lạnh đi trong chớp mắt.

Trần Gia Khang.

Người từng là trợ lý quản lý tài chính của dự án, được thuyên chuyển đi bộ phận khác sau một lỗi kỹ thuật liên quan đến ngân sách. Thiên Dương nhớ rõ, anh ta từng có mối quan hệ mập mờ với một nhân viên nữ – người đó sau này bị phát hiện làm gián điệp nội bộ cho một tập đoàn đối thủ. Dù không có bằng chứng trực tiếp cho thấy Gia Khang liên quan, nhưng sự việc khiến anh ta bị điều chuyển và cắt quyền truy cập dữ liệu cấp cao.

Gia Khang – một người thông minh, nhưng đầy tham vọng. Và cũng từng để lại vài câu nói bóng gió về "một ngày nào đó, những kẻ đứng trên sẽ phải trả giá".

Thiên Dương đứng dậy, mắt lạnh. Tìm hắn cho tôi. Nếu hắn liên quan, tôi sẽ đích thân hỏi.

Ngay trong chiều hôm đó, một cuộc họp kín được tổ chức ở tầng hầm bảo mật. Gia Khang được gọi đến với lý do kiểm tra lại dữ liệu cũ liên quan đến tài chính. Khi bước vào, hắn không tỏ ra bất ngờ. Trái lại, còn mỉm cười đầy ẩn ý.

Chào anh Thiên Dương. Lâu rồi không gặp.

Anh không bắt tay. Câu hỏi đi thẳng vào tim.

Đơn kiện đó là cậu gửi?

Gia Khang nhún vai. Tôi không biết anh đang nói gì.

Cậu biết rõ Lâm Y Vân không liên quan. Những chứng từ đó là do ai cung cấp?

Gia Khang ngửa người tựa vào ghế, ánh mắt sáng như đang chơi một ván cờ.

Anh quan tâm đến cô ấy nhiều đến vậy?

Cô ấy là người của tôi. – Giọng Thiên Dương chậm rãi. Và tôi không cho phép ai động vào.

Gia Khang bật cười. Tôi không động vào. Tôi chỉ lật lại vài tờ giấy. Còn chuyện ai sợ chúng bị lật… thì là do người đó biết mình đã giấu cái gì.

Ánh mắt Thiên Dương sắc như lưỡi dao. Cậu muốn gì?

Gia Khang nghiêng đầu. Tôi muốn anh hiểu cảm giác bị đẩy xuống thế nào. Anh có thể bảo vệ cô ta, nhưng không thể ngăn người khác nhìn thấy sự thiên vị. Và khi điều đó lan rộng… niềm tin không còn là thứ anh kiểm soát nữa.

Thiên Dương lặng vài giây. Rồi nói chậm, từng chữ một. Vậy thì để tôi cho cậu thấy… giữa niềm tin và quyền lực, thứ nào kéo người ta xuống nhanh hơn.

Cuộc họp kết thúc không lời chốt. Nhưng khi Gia Khang rời khỏi tòa nhà, hắn đã biết: cú đánh đầu tiên đã trúng đích. Hắn không cần hạ Lâm Y Vân, chỉ cần tạo ra đủ nghi ngờ để khiến những kẻ quyền lực phải tự rối trí. Và hắn biết… cô gái đó là điểm yếu lớn nhất của Trịnh Thiên Dương.

Tối hôm đó, Thiên Dương không về nhà. Anh ở lại văn phòng đến khuya. Mắt không rời màn hình. Những dòng dữ liệu nhảy liên tục, nhưng tâm trí anh chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: nếu Gia Khang có bằng chứng, hoặc có người đứng sau, thì trận chiến này sẽ không còn là chuyện nội bộ nữa. Nó sẽ là cuộc chiến giữa danh dự và đòn thù. Và trong ván cờ đó, anh không cho phép bất kỳ ai đụng đến cô.

Khi anh về đến căn hộ, đã gần hai giờ sáng. Lâm Y Vân vẫn thức. Cô ngồi trong phòng khách, trên tay là tập hồ sơ tài chính cũ. Cô đang tự rà soát lại từng khoản, từng dấu vết mà cô từng ký vào.

Anh ngạc nhiên khi thấy cô còn tỉnh. Em đang làm gì?

Cô ngẩng lên. Giọng bình thản. Em đang tự kiểm tra lại tất cả. Nếu em sai, em sẽ chịu trách nhiệm. Còn nếu không… em muốn tự chứng minh mình trong sạch.

Anh bước đến, kéo nhẹ xấp giấy khỏi tay cô.

Em không cần phải làm điều này một mình.

Cô nhìn anh. Không chớp mắt.

Em đã từng một mình. Em không muốn điều đó lặp lại. Nhưng em cũng không muốn người ta nói… em là cái bóng sau lưng anh.

Anh khẽ siết tay cô. Tôi không để ai coi em là cái bóng cả.

Cô gật đầu, rồi mím môi.

Em không sợ bị điều tra. Em chỉ sợ… mọi chuyện giữa chúng ta bị người khác lợi dụng để tấn công.

Anh nhìn cô rất lâu. Rồi nói.

Vậy thì để anh đứng trước. Em chỉ cần đứng vững phía sau là đủ.

Cô dựa vào vai anh. Gió ngoài ban công thổi nhẹ. Cô không còn cảm thấy lạnh. Nhưng trong sâu thẳm, cô biết… đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Ai đó đã biết bí mật của họ.

Và kẻ đó… không chỉ muốn hủy hoại một dự án, mà là một mối quan hệ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!