CÒN HẠN TRÁI TIM

Chương 3: SỐNG CHUNG VỚI MỘT BỨC TƯỜNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên của cuộc sống “vợ chồng” bắt đầu bằng sự im lặng. Lâm Y Vân tỉnh dậy lúc sáu giờ mười phút, muộn hơn thói quen thường lệ nửa tiếng đồng hồ. Chiếc rèm cửa sổ kéo hờ để ánh sáng hắt nhẹ vào căn phòng tông trắng xám tinh tế. Cô ngồi dậy, lưng tựa vào đầu giường, mắt nhìn trần nhà một lúc lâu như để xác nhận tất cả những gì đã xảy ra đêm qua không phải là mơ. Không có tiếng chuông đồng hồ báo thức. Không có tiếng mẹ gọi vọng từ bếp. Chỉ có sự yên tĩnh của một nơi không quen thuộc.

Cô bước xuống giường, rửa mặt trong nhà vệ sinh riêng, thay một chiếc sơ mi trắng và váy công sở tối màu rồi bước ra khỏi phòng. Lúc mở cửa, hành lang vẫn tĩnh lặng. Một chút hương gỗ trầm thoảng nhẹ, cùng tiếng tích tắc quen thuộc từ đồng hồ treo ở đầu cầu thang. Khi cô xuống đến phòng ăn, bàn đã bày sẵn bữa sáng: trứng ốp la, bánh mì nướng, trái cây tươi, một ly nước ép cam và một tách cà phê đen. Mọi thứ gọn gàng, không có người phục vụ xung quanh.

Anh ta không đợi cô.

Trịnh Thiên Dương đã rời khỏi nhà từ sớm, để lại mọi thứ y hệt như chưa từng tồn tại người vợ mới cưới. Cô cười nhạt trong lòng, tự kéo ghế ngồi xuống, ăn từng miếng chậm rãi. Cuộc sống vợ chồng kiểu này… còn xa lạ hơn cả làm người lạ.

Cả ngày hôm đó, Thiên Dương không xuất hiện ở công ty. Anh có lịch họp với hội đồng cổ đông, chuẩn bị cho kế hoạch công bố tình trạng hôn nhân vào cuối tuần. Dù không trực tiếp đối mặt, nhưng Y Vân vẫn cảm nhận rõ ánh nhìn soi mói từ những đồng nghiệp thân cận của anh. Có vài người dường như nghi ngờ điều gì đó, ánh mắt họ không giấu được sự tò mò khi nhìn cô. Nhưng không ai dám hỏi. Không ai dám đồn. Ở Trịnh Thị, điều khiến người ta sợ nhất không phải là quyền lực của tổng giám đốc, mà là sự im lặng lạnh lẽo và chính xác đến tàn nhẫn của anh.

Buổi tối, khi Y Vân trở về biệt thự, trời đã tắt nắng. Cô bước vào nhà, tháo giày, treo áo khoác lên giá. Ngọn đèn vàng ấm áp trên trần chiếu xuống làm không gian trở nên dịu hơn, nhưng vẫn không thể xua được cảm giác lạc lõng trong lòng cô. Anh chưa về. Hoặc có thể, anh về rồi nhưng không để lại dấu vết.

Đêm đến, khi cô đang lau tóc trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng cửa trước mở. Cô im lặng lắng nghe. Bước chân quen thuộc vang lên đều đặn trên sàn gỗ, rồi dừng lại ở phía hành lang tầng hai. Cô đoán anh về phòng mình, cũng chẳng quan tâm đến việc có ai đang sống chung dưới cùng một mái nhà. Căn biệt thự rộng đến mức hai con người có thể sống cả tháng mà không chạm mặt nhau, nếu muốn.

Một tuần sau, cả hai xuất hiện cùng nhau lần đầu tiên tại một sự kiện nội bộ do công ty tổ chức. Thiên Dương mặc vest đen lịch lãm, ánh mắt sắc lạnh. Cô đi cạnh anh, khoác tay đúng kiểu một người vợ thanh lịch nhưng giữ khoảng cách. Họ phối hợp ăn ý đến kỳ lạ, như thể đã diễn vở kịch này cả đời. Không ai trong buổi tiệc phát hiện ra sự gượng gạo hay bất thường nào giữa họ. Cô mỉm cười đúng lúc. Anh gật đầu đúng nhịp. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía họ, kẻ thì ngưỡng mộ, người thì ghen tị. Không ai biết sau cánh cửa biệt thự kia, giữa hai người chỉ có một bức tường lạnh lùng và một tờ giấy cam kết.

Đêm đó, khi trở về nhà, Y Vân mệt đến mức chẳng buồn thay đồ. Cô tháo giày, bước về phòng, nhưng vừa đi ngang thư viện thì giật mình dừng lại. Cánh cửa mở hé. Bên trong, ánh đèn bàn hắt ra một khoảng sáng mờ. Cô nhìn thấy bóng lưng Thiên Dương đang đứng quay mặt ra cửa sổ, một tay cầm ly rượu, tay còn lại nhét túi quần. Trên bàn là một chồng hồ sơ và laptop mở sẵn. Anh vẫn mặc bộ vest đen, không tháo cà vạt, vẻ ngoài như tượng đá.

Y Vân bước tiếp, định lặng lẽ đi qua thì tiếng anh vang lên khiến cô khựng lại.

Cô bước vào phòng tôi mà không gõ cửa?

Cô quay đầu, nhìn anh với vẻ thản nhiên. Tôi không vào. Tôi chỉ đi ngang. Cửa mở.

Vậy thì đóng lại.

Giọng anh đều đều, không hề lớn tiếng, nhưng khiến lưng cô lạnh đi một nhịp. Cô không đáp, chỉ lặng lẽ khép cửa thư viện lại, bước nhanh về phòng mình. Khi đã đóng cửa, cô đứng dựa vào cánh cửa vài giây. Tim không đập nhanh, nhưng cổ họng lại khô khốc.

Anh là kiểu người không cho ai chạm vào không gian riêng tư của mình, dù là vợ trên giấy tờ.

Sáng hôm sau, khi xuống phòng ăn, cô thấy anh đang uống cà phê. Lần đầu tiên họ gặp mặt nhau trong không gian riêng. Cô gật đầu thay cho lời chào, rồi ngồi xuống đối diện. Bữa sáng được dọn ra như mọi khi. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng muỗng chạm đĩa, tiếng dao cắt bánh mì và tiếng đồng hồ tích tắc. Không khí này chẳng khác gì một nhà tù được dát vàng.

Thiên Dương đặt tách cà phê xuống bàn, mắt vẫn nhìn thẳng tờ báo.

Tôi không cần cô diễn trước mặt người khác. Tôi chỉ cần cô giữ đúng vai trò. Không hơn.

Y Vân nuốt miếng bánh mì trong miệng, lau nhẹ môi bằng khăn ăn rồi ngẩng đầu lên.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ diễn. Tôi chỉ giữ đúng điều khoản của hợp đồng. Tôi không quen diễn trò trong đời sống cá nhân.

Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. Vài giây trôi qua trong im lặng.

Tốt. Cứ giữ như vậy. Sẽ dễ sống hơn.

Rồi anh đứng dậy, cầm áo khoác, rời khỏi bàn ăn không quay đầu lại. Cô nhìn theo bóng lưng anh, không nói gì. Nhưng sâu trong lòng, có một vết xước nhỏ vừa hiện ra. Không đau. Nhưng rõ.

Cô hiểu rằng mình vừa chính thức bắt đầu cuộc sống với một bức tường. Một bức tường không lùi, không nứt, không cho phép bước qua. Nhưng cô cũng không định né tránh.

Vì cuộc sống này, cô cũng chưa từng chọn lối đi dễ dàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!