Cơn mưa chiều bất chợt đổ xuống khiến bầu trời xám xịt, không khí như chùng xuống. Lâm Y Vân đứng trong văn phòng nhỏ của bộ phận trợ lý, tay cầm xấp tài liệu vừa in từ hệ thống kế toán nội bộ. Gió lùa qua khe cửa khiến mấy tờ giấy trên bàn khẽ lay động, còn lòng cô thì chao đảo theo cách khác.
Sáng nay, phòng nhân sự vừa thông báo một kế hoạch “bất ngờ”: Tổng giám đốc sẽ đích thân kiểm tra toàn bộ hồ sơ chi tiết liên quan đến quỹ tài trợ từ thiện – một mảng vốn không phải chuyên môn của Y Vân nhưng lại được yêu cầu tổng hợp thông tin. Cô biết rõ đây là cái cớ để đẩy cô vào thế khó. Nội bộ công ty, những lời xì xào đã râm ran. Một trợ lý bỗng dưng được tiếp cận tầng quản lý cấp cao, đi cùng tổng giám đốc như cái bóng, rồi vài ngày sau lại “trở về vị trí cũ” như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không cần ai nói ra, mọi người đều hiểu đây không phải sự ngẫu nhiên.
Ánh mắt dòm ngó, thái độ lạnh nhạt, lời bóng gió từ đồng nghiệp – tất cả dồn lại như tảng đá vô hình đè lên vai cô suốt cả tuần. Vậy mà hôm nay, khi nhận được yêu cầu kiểm tra tài liệu gấp trong vòng hai giờ, cô lại là người duy nhất được nêu đích danh. Như một bài kiểm tra.
Cô hít sâu, ngồi vào bàn, bắt đầu rà soát từng khoản chi, đối chiếu từng chữ số, đối phó với cả sự mệt mỏi lẫn áp lực vô hình từ phía sau. Bốn giờ ba mươi chiều, cô đứng dậy, ôm tập hồ sơ lên thang máy, bấm tầng cao nhất. Văn phòng tổng giám đốc im ắng như thường lệ. Cô bước vào, gõ cửa đúng quy tắc. Không ai đáp. Cô chờ ba giây rồi tự đẩy cửa. Thiên Dương đang ngồi sau bàn, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cô một lần rồi rơi xuống hồ sơ trong tay cô.
Đặt tài liệu xuống bàn, cô nói ngắn gọn, giọng bình tĩnh.
Bản rà soát chi tiết các quỹ từ thiện ba năm gần nhất, kèm bảng đối chiếu ngân sách và giải trình kế toán. Tôi đã làm thêm phần phụ lục cho năm tài khóa hiện tại.
Anh gật đầu, không nhìn cô. Giọng anh vang lên sau vài giây.
Tốt. Ngồi xuống đi.
Cô kéo ghế ngồi, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt nhìn thẳng. Sự im lặng giữa họ kéo dài gần một phút, chỉ có tiếng lật giấy và tiếng bút gạch ghi chú. Cuối cùng, anh đặt bút xuống, khoanh tay nhìn cô.
Có người phản ánh cô truy cập hệ thống kế toán trái phép. Cô giải thích sao?
Câu hỏi như một cái tát bất ngờ giữa mặt. Cô cứng người, nhìn anh chằm chằm.
Tôi được cấp quyền truy cập tạm thời bởi bộ phận tài chính. Mã truy cập ghi rõ thời hạn và mục đích. Tôi có xác nhận từ trưởng phòng.
Anh không tỏ vẻ ngạc nhiên. Chỉ nhíu mày một chút, như thể đang đánh giá điều gì đó.
Vậy tại sao lại có báo cáo gửi lên ban giám đốc, nói rằng cô cố ý can thiệp số liệu để bảo vệ một khoản chi bất hợp lệ?
Cô bật cười khẽ, nhưng trong lòng không hề thấy buồn cười. Vậy là trò bẩn đã bắt đầu. Ai đó đang muốn gài cô. Dùng chính vị trí của cô – phu nhân hợp đồng – để tạo lý do loại bỏ cô một cách hợp pháp.
Tôi không rảnh đến mức liều cả danh tiếng để sửa một con số. Nếu anh nghi ngờ, tôi sẵn sàng kiểm tra trước mặt hội đồng.
Thiên Dương im lặng nhìn cô vài giây, rồi ngả người ra sau, ánh mắt tối đi.
Cô nên hiểu, vị trí hiện tại của cô… không cho phép mắc sai lầm. Người ta không nhìn vào hành động của cô. Người ta chỉ nhìn vào thân phận cô đang nắm giữ.
Cô siết tay, lòng dâng lên một cơn giận nhẹ. Cô hiểu. Quá hiểu. Nhưng sự công bằng ở đâu? Anh đang nói với tư cách một tổng giám đốc, hay với tư cách người đã đưa cô vào vị trí này?
Anh đưa mắt sang tập hồ sơ, như muốn kết thúc buổi nói chuyện.
Cô có thể về. Từ giờ hạn chế truy cập dữ liệu. Tôi sẽ yêu cầu bộ phận kỹ thuật thu hồi quyền.
Lúc cô đứng dậy, tim cô trùng xuống. Câu cuối cùng như một lưỡi dao nhỏ, không đau chói nhưng cứa từng chút một.
Tôi hiểu rồi. Dù là vợ trên hợp đồng, tôi vẫn là người ngoài. Cảm ơn anh đã nhắc nhở.
Khi cô bước ra khỏi phòng, không khí hành lang lạnh buốt như gió mùa. Mỗi bước đi đều nặng trĩu, không phải vì áp lực công việc, mà vì cảm giác bị chính người đàn ông đó đẩy ra rìa. Cô không mong anh bảo vệ mình. Nhưng ít nhất, cô đã hy vọng… anh tin cô.
Buổi tối hôm đó, bữa cơm trên bàn chỉ có một phần. Cô không ăn. Cô bước thẳng lên lầu, vào phòng, khóa cửa lại. Cô ngồi xuống ghế, mở laptop, và gõ vài dòng email gửi đến trưởng phòng tài chính – yêu cầu xác minh lại quyền truy cập tạm thời trong hệ thống. Cô làm việc đến gần nửa đêm, không nghe tiếng động nào ngoài hành lang. Biệt thự im như bị đóng băng.
Một giờ sáng, cô bước xuống lầu, định lấy nước. Bất ngờ, thấy ánh đèn vàng hắt ra từ thư viện. Cửa mở hé. Cô lại thấy anh, lần thứ hai trong cùng một tuần, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tay vẫn là ly rượu vang đỏ. Lưng thẳng, dáng người im lặng như tượng.
Lần này, cô không đứng lại. Cô chỉ bước qua, lặng lẽ. Và lần này, anh cũng không nói gì.
Giữa họ, là một bức tường. Nhưng hôm nay, tường đã có một vết nứt đầu tiên. Không phải từ cô. Mà là từ lời anh nói lúc chiều.
Và nếu một bức tường đã nứt, nó có thể vỡ. Hoặc… có thể trở thành cánh cửa.