CÒN HẠN TRÁI TIM

Chương 5: MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP XUẤT HIỆN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Hai bắt đầu bằng một thông báo nội bộ từ phòng truyền thông: buổi lễ ký kết hợp tác giữa Trịnh Thị và tập đoàn quốc tế Olyon sẽ diễn ra vào cuối tuần tại khách sạn Grand Phoenix. Sự kiện mang tính chiến lược không chỉ về mặt tài chính, mà còn là điểm nhấn đánh dấu sức ảnh hưởng của Trịnh Thiên Dương trong giới thương trường quốc tế. Tất cả các trưởng phòng, giám đốc điều hành và trợ lý cấp cao đều được yêu cầu tham dự. Và không có gì bất ngờ khi bên cạnh tên của tổng giám đốc, là hai từ gọn gàng: "Phu nhân."

Lâm Y Vân đọc tin trong mail mà tim đập lệch một nhịp. Cô biết, sự kiện đó không chỉ là công việc, mà còn là một sân khấu trình diễn. Cô và anh sẽ phải đóng vai một cặp vợ chồng kiểu mẫu, ít nhất là trước ống kính và đối tác. Trong khi đó, giữa hai người vẫn là lớp băng mỏng im lặng sau lần va chạm tuần trước.

Chiều hôm ấy, cô nhận được một tin nhắn từ quản gia: Phòng thiết kế riêng của Trịnh Thị đã chuẩn bị sẵn một bộ lễ phục cho cô theo số đo cũ. Cô không phản hồi. Cô chỉ im lặng đến nhận đồ vào tối muộn, rồi tự mình thử trong phòng, đối diện gương với chiếc váy ôm màu champagne sang trọng, vừa vặn đến từng đường cong, nhưng lại xa lạ với chính con người thật của cô. Một lần nữa, cô được biến thành “người phụ nữ lý tưởng” trong mắt công chúng – không vết xước, không góc khuất.

Đến thứ Sáu, khách sạn Grand Phoenix sáng đèn từ sớm. Các nhân viên cấp cao tấp nập ra vào. Trịnh Thiên Dương đến vào giờ vàng, cùng cô bước xuống từ chiếc xe sang như một cặp đôi hoàn hảo. Ống kính lập tức hướng về họ. Anh nắm nhẹ tay cô khi bước vào sảnh, bàn tay lạnh nhưng nắm rất vững. Cô mỉm cười đúng nhịp, ngẩng cao đầu. Mọi thứ được điều chỉnh chính xác như một vở kịch đắt giá. Nhưng rồi, một cảnh ngoài kịch bản đã bất ngờ xuất hiện.

Ở cuối sảnh, nơi khu vực khách VIP, một người phụ nữ bước vào – cao, thanh mảnh, mái tóc nâu dài uốn lượn, ánh mắt sắc lẹm sau lớp trang điểm hoàn hảo. Cô ta mặc đầm đỏ đô, bước đi như thể cả sảnh khách là sàn diễn cá nhân. Cô ta dừng lại chỉ vài bước trước mặt hai người. Trong tích tắc, Y Vân cảm nhận rõ cơ thể Trịnh Thiên Dương khẽ cứng lại. Một nhịp tim chệch.

Chào, Thiên Dương.

Giọng người phụ nữ nhẹ như gió, nhưng mỗi chữ thốt ra đều sắc như lưỡi dao lụa. Cô ta nghiêng đầu nhìn Lâm Y Vân. Đây là…?

Vợ tôi. Anh đáp dứt khoát, không một chút ngập ngừng.

Ồ… Cô ta nhướng mày, rồi bật cười khẽ. Nhanh thật đấy.

Rồi quay sang Y Vân, chìa tay ra. Tôi là Thục Nghi – đối tác cũ của Trịnh Thị, cũng là… người bạn cũ của anh ấy.

Y Vân bắt tay, nhẹ nhàng. Bàn tay kia mềm, nhưng ẩn dưới lớp da đó là một sức mạnh vô hình. Sự kiêu hãnh, sắc sảo, và điều nguy hiểm hơn – sự hiểu rõ về người đàn ông đứng giữa họ.

Sau màn chào hỏi, Thục Nghi rời đi, bước về phía sảnh VIP. Không cần ai phải nói ra, Y Vân cũng đã hiểu – cô ta không phải người phụ nữ bình thường. Và ánh mắt lặng im của Thiên Dương khi nhìn theo bóng dáng đó đủ để khẳng định, Thục Nghi là một phần của quá khứ mà anh không muốn nhắc lại, nhưng cũng chưa thể xóa sạch.

Buổi lễ tiếp diễn như bình thường. Họ tiếp khách, nâng ly, cười đúng lúc và nói chuyện đúng kiểu mẫu. Nhưng Y Vân biết, không khí đã thay đổi. Cô cảm nhận ánh nhìn từ Thục Nghi xuyên qua từng bước chân của mình. Giữa những lời chúc mừng và những tiếng pháo tay, cô cảm thấy như mình là người dư thừa duy nhất trong khung cảnh này.

Tối muộn, trên đường trở về, trong xe chỉ còn lại hai người. Đèn đường trượt dài trên kính. Cô nhìn ra ngoài. Anh im lặng. Không ai nói gì.

Cô cất lời trước. Cô ấy là ai?

Anh đáp nhanh. Không quan trọng.

Với anh thì không, nhưng với tôi, ít ra cô ấy không phải người nên xuất hiện.

Anh nghiêng mặt, liếc cô, ánh mắt lạnh. Ghen?

Cô mỉm cười nhạt. Tôi không có quyền ghen. Tôi chỉ đang hỏi với tư cách một người đóng vai. Để biết tôi nên diễn như thế nào cho hợp.

Anh không nói gì thêm. Cô quay mặt ra cửa sổ. Tim cô không đau. Chỉ có một khoảng trống nhỏ vừa mới lộ ra. Giống như đang đứng trước một bức tranh đẹp, và nhận ra mình chỉ là màu nền bị phủ đè lên bởi gam màu cũ.

Đêm hôm đó, anh vào thư viện. Cô đứng trên ban công tầng hai, nhìn bóng đèn vàng hắt ra từ cửa thư viện, rồi quay vào phòng. Cô ngồi xuống, mở laptop. Gõ vài dòng nhưng rồi xóa đi. Cô không biết phải viết gì cho bản thân mình nữa. Bức tường giữa họ… vừa cao thêm một lớp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!