CÒN HẠN TRÁI TIM

Chương 6: KHI ANH BẮT ĐẦU ĐỨNG PHÍA EM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa rả rích từ sáng sớm. Cơn mưa tháng sáu không ồn ào nhưng đủ dai dẳng để mọi thứ trở nên nặng nề. Văn phòng Trịnh Thị như thấm nước, không khí ẩm thấp len lỏi cả vào từng nhịp thở. Lâm Y Vân đến sớm hơn thường lệ, pha một tách trà nóng, bật máy tính và bắt đầu kiểm tra lịch trình làm việc trong tuần. Hơn ai hết, cô hiểu rõ sau buổi tiệc cuối tuần trước, sẽ có những làn sóng ngầm bắt đầu chuyển động. Sự xuất hiện của Thục Nghi không đơn giản chỉ là một gợn quá khứ, mà là một cú xoáy vào vùng nước tưởng như đang bình yên.

Mười giờ sáng, cô được gọi lên phòng trưởng bộ phận. Không có thông báo trước. Không ai giải thích lý do. Cô bước vào phòng, thấy có mặt ba người: trưởng phòng nhân sự, trưởng phòng kế toán và trợ lý pháp lý. Trên bàn là một tập tài liệu được in ra từ hệ thống nội bộ, trong đó có phần thông tin truy cập hệ thống bị chỉnh sửa. Cô nhận ra nội dung quen thuộc, chính là phần cô từng xử lý cho dự án tài trợ từ thiện. Vấn đề là một đoạn log đã bị thay đổi. Tên người chỉnh sửa cuối cùng không phải là cô, nhưng thời gian lại trùng khớp với ca trực của cô ngày hôm đó.

Chúng tôi cần cô viết bản tường trình. Trưởng phòng nhân sự nói ngắn gọn. Có thể đây là hiểu nhầm, nhưng quy trình vẫn cần sự xác nhận từ cô.

Y Vân cảm thấy lòng bàn tay lạnh đi. Cô nhìn chằm vào những con số, rồi ngẩng lên nhìn ba người đối diện. Cô biết họ đang đợi cô luống cuống, hoặc nổi nóng, hoặc bào chữa. Nhưng cô chỉ im lặng, rút điện thoại, lặng lẽ mở app ghi chú công việc. Trong lịch sử lưu lại có ảnh chụp màn hình vào đúng thời điểm cô rời khỏi hệ thống, và người đăng nhập tiếp theo là… tài khoản của trưởng nhóm kế toán phụ trách dự án.

Cô gửi bức ảnh sang mail văn phòng, quay màn hình laptop lại. Cô nói ngắn gọn, không lớn tiếng.

Người chỉnh sửa không phải tôi. Đây là bằng chứng xác nhận thời điểm tôi đăng xuất và người vào hệ thống sau tôi. Tôi nghĩ, nếu cần điều tra, nên bắt đầu từ tài khoản tiếp theo kia.

Trưởng phòng kế toán tái mặt. Trưởng phòng nhân sự hơi nhíu mày, nhưng không nói thêm. Không khí trong phòng trở nên căng như dây đàn. Cô biết, có người đang cố tình đẩy cô vào bẫy, nhưng không ngờ cô lại giữ được bằng chứng. Điều mà bọn họ không ngờ đến, là cô luôn chụp lại từng bước công việc như thói quen để đối phó với những lần thao túng nhỏ nhặt.

Buổi họp kết thúc chóng vánh. Cô rời khỏi phòng, lòng vẫn chưa nhẹ nhõm. Cô biết, vụ việc này sẽ không kết thúc đơn giản như thế. Và đúng như dự đoán, đến cuối giờ chiều, phòng nhân sự gửi mail thông báo: cô tạm thời bị rút khỏi dự án tài trợ, chờ điều tra thêm. Dù không gọi thẳng là đình chỉ, nhưng đây là cách hợp pháp để đưa cô ra khỏi dòng công việc quan trọng. Một cách trừng phạt lặng lẽ.

Khi cô đang dọn dẹp bàn làm việc, một nhân viên lén lút ghé qua, đặt một mẫu giấy photo lên bàn cô rồi lặng lẽ đi. Cô mở ra xem, là một bản tin nhắn nội bộ đã bị in ra, giữa một trưởng nhóm và một nhân viên khác, bàn nhau cách tạo ra log giả để đổ lỗi lên đầu cô. Không ghi tên, không ký gì cả. Chỉ là một bản in lặng thinh. Nhưng đủ để khiến trái tim cô nhoi nhói. Cô hiểu rằng có người vẫn đứng về phía cô – âm thầm, nhưng thật lòng.

Cô không định báo cáo tiếp. Cô mệt. Cô chỉ muốn trở về nhà, đóng cửa lại, và ngồi yên trong căn phòng của riêng mình.

Nhưng mọi thứ không dừng ở đó.

Tối hôm đó, một tài khoản ẩn danh gửi email đến ban giám đốc, cáo buộc cô dùng quan hệ cá nhân để thao túng nội bộ. Bức thư không có bằng chứng, chỉ toàn lời ám chỉ cay độc, nhưng lại được gửi đến cả các cổ đông bên ngoài. Sự việc bị đẩy lên cao trào.

Đêm muộn, Thiên Dương từ phòng họp bước ra, mắt đỏ vì mệt. Anh nhận được bản sao email từ ban kiểm soát. Tên người bị nhắm đến là vợ anh – ít ra là trên danh nghĩa. Anh nhìn chằm vào màn hình vài giây, rồi nhấn số gọi cho trợ lý.

Gọi cô ấy đến phòng làm việc. Ngay lập tức.

Y Vân đến nơi khi đồng hồ chỉ gần mười giờ đêm. Cô mặc áo khoác mỏng, tóc búi cao, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Anh ngồi sau bàn, đôi mắt lạnh như băng. Trên bàn là bản in của email ẩn danh.

Cô đọc đi.

Cô cầm lấy, đọc từng dòng, không biểu lộ cảm xúc. Đến đoạn cuối, môi cô mím lại, tay khẽ run. Cô không sợ điều này. Cô chỉ sợ chính bản thân mình bắt đầu thấy tổn thương vì sự bất công.

Cô có gì để nói?

Anh hỏi, giọng đều đều.

Không. Tôi không có gì để thanh minh. Tôi không viết ra sự thật thì cũng không thể thay đổi cách người khác nghĩ.

Anh nhìn cô, lâu hơn bình thường. Rồi anh đứng dậy, bước đến bên cô, cầm lại tập giấy và xé làm đôi.

Cô không cần phải thanh minh. Vì tôi sẽ xử lý chuyện này.

Cô ngẩng lên nhìn anh. Lần đầu tiên, mắt cô và mắt anh gặp nhau lâu đến thế. Không có tường. Không có băng giá. Chỉ có một khoảng im lặng chất chứa điều chưa kịp nói thành lời.

Tôi sẽ cho phòng pháp lý vào cuộc. Người gửi thư sẽ phải lộ mặt. Nếu cô không làm gì sai, tôi sẽ không để ai chạm vào cô.

Cô lặng thinh. Không biết vì cảm động, hay vì quá bất ngờ trước lời anh vừa nói.

Cảm ơn.

Anh gật đầu, rồi quay lưng lại bàn, nhưng giọng anh vẫn vang lên khi cô chưa kịp rời đi.

Tôi biết cô bị đẩy ra khỏi dự án tài trợ. Ngày mai, cô quay lại. Và bắt đầu với vị trí trưởng nhóm.

Cô quay phắt lại. Gì cơ?

Tôi bổ nhiệm cô làm trưởng nhóm. Chính thức. Không cần lý do. Tôi không giải thích thêm.

Cô nhìn anh, tim đập rộn ràng trong ngực. Không phải vì chức vụ. Mà là vì cảm giác được đứng về phía sau ai đó, và biết người đó đang đứng phía mình.

Tối đó, lần đầu tiên sau nhiều đêm, cô ngủ ngon.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!