Một tuần trôi qua sau biến cố nội bộ, mọi thứ tưởng như đã trở lại yên ổn. Dự án từ thiện tiếp tục được triển khai, Lâm Y Vân trở lại công việc với cương vị mới – trưởng nhóm dự án. Không ai còn dám công khai chất vấn hay tỏ thái độ. Sự xuất hiện liên tục của cô bên cạnh tổng giám đốc khiến mọi ánh mắt đều phải dè chừng. Nhưng sự yên ổn ấy không mang lại cảm giác an toàn. Nó giống như sự bình lặng trước cơn bão.
Buổi chiều thứ Tư, khi đang làm việc tại văn phòng, cô nhận được tin nhắn từ thư ký tổng giám đốc. Một cuộc họp bất thường với đối tác nước ngoài, địa điểm tại phòng họp tầng mười sáu – phòng kín, chỉ có năm người tham dự, trong đó có cô. Điều khiến cô ngạc nhiên là cái tên cuối cùng trong danh sách: Thục Nghi – đại diện tập đoàn Olyon.
Cô bước vào phòng họp đúng giờ, chỉ mang theo sổ tay và bút. Trong phòng đã có sẵn bốn người: hai đại diện người Pháp của Olyon, Trịnh Thiên Dương, và… Thục Nghi. Cô ta mặc một bộ suit đen cắt may hoàn hảo, tóc uốn nhẹ thả lệch vai, ánh mắt sáng và thần thái sắc lạnh. Cô ngồi đối diện, gật nhẹ đầu chào như một cử chỉ xã giao tối thiểu. Cô cũng đáp lại bằng một nụ cười nhạt, rồi ngồi xuống ghế.
Cuộc họp bắt đầu bằng phần trình bày kế hoạch hợp tác truyền thông, sau đó là nội dung điều chỉnh dòng tiền tài trợ xã hội từ phía Trịnh Thị. Mọi thứ diễn ra đúng nhịp, cho đến khi Thục Nghi bất ngờ mở tập hồ sơ, đặt một bản đề xuất mới lên bàn. Đề xuất thay đổi người phụ trách trực tiếp liên lạc giữa hai bên – thay thế Lâm Y Vân bằng một nhân sự khác từ phòng PR chính thức. Lý do được ghi ngắn gọn: tránh xung đột lợi ích.
Không khí trong phòng họp chùng xuống. Cô ngẩng lên nhìn Thục Nghi, mắt không chớp. Cô ta không nhìn cô, chỉ chăm chú vào hồ sơ. Người đại diện Olyon liếc nhìn hai người phụ nữ, rồi nhìn sang Thiên Dương như chờ quyết định.
Anh không nói gì trong vài giây. Ánh mắt anh lướt qua Y Vân, rồi dừng lại ở Thục Nghi.
Lý do?
Tôi không nghĩ một người không có vị trí chính thức trong phòng PR nên trực tiếp xử lý hợp tác quốc tế. Cô ta nói, giọng nhẹ như gió.
Cô ấy không phải nhân viên PR. Cô ấy là trưởng nhóm dự án, được tôi chỉ định.
Thục Nghi mỉm cười, lần đầu ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Nhưng cô ấy cũng không phải vợ anh – ít nhất là theo đúng nghĩa pháp lý.
Một nhịp im lặng kéo dài trong căn phòng như thể ai đó vừa kéo hết oxy ra ngoài. Y Vân vẫn ngồi yên, tay đặt trên đầu gối, mắt không dao động. Trái tim cô đập chậm lại, nhưng không run.
Thiên Dương siết nhẹ ngón tay, rồi ngẩng đầu, giọng trầm xuống một cung.
Cô ấy là người tôi chọn. Nếu phía Olyon thấy không phù hợp, Trịnh Thị có thể xem lại điều khoản hợp tác.
Thục Nghi nhướn mày, như không ngờ anh sẽ phản ứng như vậy. Nhưng rồi cô ta bật cười, khẽ lắc đầu.
Chúng tôi không muốn thay đổi đối tác. Tôi chỉ đề xuất để tránh sự khó xử không cần thiết.
Không có gì khó xử. Tôi chịu trách nhiệm mọi quyết định của cô ấy.
Cuộc họp kết thúc nhanh chóng sau đó. Không ai còn dám nhắc đến đề xuất thay đổi nhân sự. Khi Y Vân đứng dậy thu dọn đồ, cô cảm nhận rõ ánh mắt sắc lạnh từ phía Thục Nghi, nhưng cô không nhìn lại. Cô chỉ cúi chào, rồi cùng mọi người rời khỏi phòng họp.
Buổi tối hôm đó, trong xe trở về nhà, cô không nói gì. Anh cũng im lặng. Xe lướt đi trong tiếng mưa lắc rắc bên ngoài cửa kính. Đến ngã rẽ về biệt thự, anh bất ngờ lên tiếng.
Tôi không biết cô ta sẽ chơi bài đó trong phòng họp.
Cô gật đầu. Tôi cũng không bất ngờ. Cô ấy đâu có gì để mất.
Anh im lặng vài giây, rồi nói tiếp. Cô từng hỏi tôi, cô ấy là ai.
Tôi nhớ. Cô đáp, giọng bình thản.
Cô ấy từng là hôn thê của tôi.
Cô quay sang nhìn anh. Ánh mắt anh vẫn hướng về phía trước, nhưng bàn tay đặt trên vô lăng khẽ siết chặt.
Năm năm trước, gia tộc hai bên từng định sẵn hôn ước. Tôi đồng ý. Lúc ấy tôi nghĩ, hôn nhân là giao dịch – không cảm xúc, không ràng buộc. Nhưng vài tháng trước lễ cưới, tôi phát hiện cô ấy đã ký hợp đồng đầu tư trái luật với công ty đối thủ – đổi lại quyền lực riêng sau khi kết hôn. Tôi huỷ hôn.
Và từ đó, cô ấy trở thành kẻ thù.
Không. Anh lắc đầu. Cô ấy trở thành người không được phép tồn tại trong thế giới của tôi.
Cô không nói gì. Chỉ nhìn anh lâu hơn. Đột nhiên, cô hiểu vì sao anh lạnh nhạt, cẩn trọng, và luôn giữ khoảng cách. Anh không chỉ sợ bị tổn thương. Anh sợ tin tưởng sai người.
Vậy tại sao hôm nay lại đứng về phía tôi?
Vì tôi thấy cô không giống cô ấy. Anh trả lời nhanh. Vì cô không giả vờ.
Câu nói ấy, ngắn gọn, nhưng như có sức nặng kỳ lạ. Nó khiến tim cô trật một nhịp. Không phải vì được bảo vệ. Mà vì được tin tưởng.
Khi về đến nhà, trời vẫn mưa nhẹ. Cô vào trước, thay đồ, rồi xuống bếp pha trà. Lần đầu tiên, anh không lên thẳng thư viện. Anh ngồi ở ghế sofa phòng khách, mở laptop, nhưng không làm việc. Cô mang tách trà ra, đặt trước mặt anh.
Trà gừng. Tốt cho người hay suy nghĩ nhiều.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ cong. Cô ngồi xuống ghế đối diện, cả hai cùng im lặng.
Bức tường giữa họ, tối nay, lại thấp đi một chút.