Lâm Y Vân thức dậy sớm hơn thường lệ. Cô không ngủ ngon, dù đêm qua chẳng có cơn ác mộng nào ghé thăm. Có lẽ vì ánh mắt ấy. Ánh mắt anh nhìn cô đêm qua – không giống ánh mắt của một người sếp, cũng không phải ánh mắt của người chồng trên giấy tờ. Nó khiến cô thấy như mình đang bị nhìn thấu tận đáy lòng, từng lớp vỏ bọc bị bóc tách từng chút một.
Cô xuống bếp, pha một tách cà phê đen. Không đường. Vị đắng chạm lưỡi khiến cô tỉnh táo, nhưng tim thì vẫn nặng nề. Suốt thời gian qua, cô vẫn luôn tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, phải phân biệt rạch ròi giữa cảm xúc và lý trí. Hợp đồng là hợp đồng. Khi hết hạn, cô sẽ rời đi, như một người không nợ gì ai. Nhưng ranh giới đó dường như đang mờ đi. Mờ đi từ ánh mắt anh, từ câu nói ngắn ngủi anh buông ra tối qua, từ cách anh lặng lẽ ngồi uống tách trà cô pha, như thể... họ thực sự là một đôi.
Buổi sáng tại công ty trôi qua bình thường. Mọi người vẫn làm việc, vẫn liếc mắt nhìn cô mỗi khi cô đi ngang qua hành lang. Nhưng lần này không còn là ánh nhìn soi mói, mà là sự dè chừng. Có lẽ ai đó đã kể về cuộc họp hôm trước. Có lẽ người ta đã thấy cách Thiên Dương đứng về phía cô. Cô không quan tâm nữa. Cô chỉ tập trung vào công việc, kiểm tra lại tiến độ dự án, hoàn tất các bảng phân tích tài chính trước khi nộp lên tổng giám đốc vào cuối ngày.
Đúng bốn giờ chiều, cô bước vào văn phòng anh với tập tài liệu trên tay. Thiên Dương đang đứng cạnh cửa sổ, tay cầm điện thoại, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh. Cô đứng chờ, không chen vào. Vài phút sau, anh cúp máy, quay lại nhìn cô. Không lạnh. Không xa cách. Nhưng chính vì thế mới nguy hiểm.
Cô đặt tài liệu lên bàn, nói nhanh. Phân tích dòng tiền dự án quý ba. Tôi đã bổ sung thêm ba phương án dự phòng rủi ro theo yêu cầu từ phòng kiểm toán.
Anh gật đầu, mở tài liệu ra xem. Im lặng. Cô chờ. Không biết tại sao, mỗi lần phải đứng trước anh trong căn phòng này, cô lại cảm thấy căng thẳng hơn bất kỳ cuộc họp lớn nào. Như thể mình đang đối diện một người có thể dễ dàng nhìn ra tất cả những gì cô giấu sau biểu cảm bình thản.
Rất tốt. Anh nói, khép lại tập hồ sơ. Tôi sẽ trình trực tiếp lên hội đồng chiến lược.
Cô gật đầu. Nếu không còn gì, tôi xin phép...
Đợi đã.
Giọng anh cắt ngang khi cô vừa quay người.
Cô quay lại, khẽ nghiêng đầu. Vâng?
Tối nay có tiệc nhỏ. Cổ đông từ Nhật Bản sang. Cần một người đi cùng.
Cô im lặng trong một giây. Rồi nhẹ giọng. Anh muốn tôi đóng vai gì?
Anh nhìn cô. Thẳng. Đến mức khiến cô phải quay đi.
Vai gì cũng được. Miễn là bên cạnh tôi.
Cô cười khẽ, hơi nghiêng đầu. Tôi không chắc mình có thể tiếp tục giả vờ quá lâu.
Anh nhíu mày. Ai nói là giả?
Trái tim cô đập mạnh một nhịp. Cô nuốt khan, cố giữ giọng bình thường.
Tôi chỉ nói, nếu đã đóng vai, thì nên biết khi nào cần hạ màn.
Anh không đáp. Chỉ đứng dậy, đi về phía cô. Mỗi bước anh tiến lại gần, cô càng cảm thấy không khí xung quanh loãng dần. Khi anh dừng lại trước mặt cô, khoảng cách giữa họ chỉ còn một hơi thở.
Nếu cô muốn hạ màn, hãy đợi đến khi tôi chưa kịp nhìn cô bằng ánh mắt này.
Cô ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh. Không lạnh. Không sắc. Mà như đang giữ lấy cô. Nhẹ nhàng. Rõ ràng. Và khiến cô thấy… sợ. Vì nó không giống bất kỳ ánh mắt nào cô từng nhận.
Cô lùi một bước. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy.
Anh cau mày. Vì sao?
Vì tôi không muốn quên mất rằng đây là hợp đồng. Cô nói, mắt vẫn không rời ánh mắt anh. Vì nếu tôi quên... tôi sẽ không thể bước đi khi hết hạn.
Anh im lặng. Ánh mắt vẫn đặt lên khuôn mặt cô. Như đang dò tìm một khe nứt nào đó trong vỏ bọc cô cố gắng giữ gìn.
Vậy đừng quên. Nhưng cũng đừng ép mình không được cảm nhận.
Câu nói đó như mũi dao cắm thẳng vào điểm yếu mà cô chưa từng dám thừa nhận. Cô mím môi, cúi đầu.
Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chuẩn bị cho bữa tiệc tối.
Anh không giữ cô lại. Nhưng khi cô quay lưng bước ra khỏi phòng, cô cảm thấy ánh mắt anh vẫn ở sau lưng mình. Không đè nặng. Nhưng cũng không buông lơi.
Buổi tối, cô xuất hiện trong bộ đầm đen tối giản, tóc búi thấp, son môi màu trầm. Cô đi cùng anh vào sảnh khách sạn – nơi bữa tiệc nhỏ diễn ra với sự hiện diện của ba cổ đông chính, vài giám đốc điều hành và đại diện đối tác từ Nhật. Không đèn flash. Không ống kính. Nhưng mọi ánh mắt đều hướng về cặp đôi bước vào cùng nhau.
Trong suốt buổi tiệc, Thiên Dương không rời cô nửa bước. Anh giới thiệu cô là vợ. Cô mỉm cười, gật đầu, nâng ly, nói tiếng Anh lưu loát khiến đối tác thích thú. Không một ai nghi ngờ. Không ai nghĩ rằng mối quan hệ này được xây dựng trên một bản hợp đồng có thời hạn. Họ là một cặp hoàn hảo. Ít nhất là trong mắt người ngoài.
Nhưng cô biết rõ, điều hoàn hảo nhất trong đêm nay không phải là lời nói, trang phục hay vai diễn. Mà là khoảnh khắc anh nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô khi họ bước ra ban công. Cái chạm không quá lâu, không quá mạnh, nhưng đủ để truyền một thông điệp cô không dám giải mã.
Khi về đến nhà, cô bước vào phòng trước. Anh vẫn ở dưới thư viện. Cô đứng trước gương, tháo bông tai, lau lớp son đã nhạt. Gương phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ tưởng như mạnh mẽ, nhưng đang bối rối vì một ánh mắt.
Cô chạm tay lên ngực trái. Tim vẫn đập nhanh.
Có lẽ… cô đã bắt đầu quên.
Và điều đáng sợ nhất không phải là quên đi thời hạn hợp đồng, mà là quên mất chính mình từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ rung động trước ánh mắt ấy.