Luồng sáng tím bùng nổ, cuốn Hàn Vũ và Tư Dật như hai mảnh lá khô vào xoáy gió hỗn loạn. Tiếng cười của quái vật dần mờ xa, thay vào đó là tĩnh lặng tuyệt đối.
Hàn Vũ choàng tỉnh. Trước mắt anh không còn đường đá, không còn biển mắt đỏ. Chỉ là một không gian đen kịt, sâu thẳm, nơi ngay cả tiếng bước chân cũng tan vào hư vô.
Anh thử cất tiếng gọi:
— Tư Dật! Ngươi ở đâu?
Không một hồi đáp. Chỉ có tiếng vang vọng lại, nhưng điều lạ lùng là âm thanh ấy nghe chẳng khác gì chính giọng anh, nhưng lạnh lẽo, khinh miệt.
— Tìm hắn làm gì? Hắn đâu phải đồng minh ngươi.
Hàn Vũ sững người. Bóng tối trước mặt dần dao động, rồi một hình bóng bước ra — đó là Hàn Vũ thứ hai.
Khuôn mặt, vóc dáng, thậm chí cả ánh mắt đều giống hệt, chỉ khác một điều: nơi trán hắn, con mắt thứ ba mở to, đỏ ngầu như vệt máu, toát ra sự điên loạn khôn cùng.
Bản ngã phản chiếu nhếch môi cười:
— Ngươi biết không, ta chính là ngươi thật sự. Ngươi có thể che giấu tham vọng với người khác, nhưng làm sao giấu được trước mắt thứ ba?
Hàn Vũ lùi lại một bước, tay siết chặt chuôi kiếm.
— Ngươi không phải ta.
— Ta chính là ngươi! — Bản ngã gào lên, giọng vang dội khắp không gian. — Ngươi khao khát sức mạnh, ngươi muốn thoát khỏi số phận tầm thường. Ngươi khát máu, ngươi muốn mọi kẻ cười nhạo ngươi phải quỳ gối. Đúng không?
Những lời ấy như lưỡi dao xoáy vào tim. Hàn Vũ nghiến răng, nhớ lại ngày ở thế giới cũ — những tháng ngày bị xem thường, những giấc mơ dang dở vì bất lực. Anh từng thề: “Nếu có cơ hội, ta sẽ không bao giờ yếu đuối nữa.”
Bản ngã chậm rãi giơ tay, trong lòng bàn tay là một khối sáng đỏ — thứ sức mạnh vô tận.
— Nhận lấy ta, Hàn Vũ. Chỉ cần ngươi chấp nhận bản chất thật, chúng ta sẽ trở thành một. Ngươi sẽ mạnh hơn bất kỳ ai.
Trái tim anh đập thình thịch. Cả cơ thể run rẩy, máu nóng dồn lên óc. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hình ảnh Khải Dương, người anh đã hy sinh trên chiến trường ảo, chợt hiện ra trong đầu. Giọng nói trầm tĩnh ngày ấy vang vọng:
“Sức mạnh không phải để nuốt chửng người khác. Mắt thứ ba, chỉ nên để nhìn thấu, không phải để làm nô lệ cho tham vọng.”
Hàn Vũ hít sâu, đôi mắt sáng bừng quyết tâm. Anh nâng kiếm, chỉ thẳng vào bản ngã:
— Ngươi chỉ là cái bóng của ta. Ta không phủ nhận ngươi, nhưng ta cũng không để ngươi điều khiển ta.
Bản ngã nở nụ cười quái dị. Ngay lập tức, không gian rung chuyển.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong bóng tối, Tư Dật cũng đối diện kẻ phản chiếu của mình.
Nhưng khác với Hàn Vũ, bản ngã của hắn không điên loạn, không đỏ ngầu. Nó hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí… còn toát ra khí chất cao quý, như một quân vương.
— Ngươi là ta? — Tư Dật nhếch môi.
— Không. Ta là ngươi nếu không bị ràng buộc bởi hận thù. — Bản ngã cất giọng trầm ấm. — Ta là ngươi nếu ngươi chọn bảo vệ, thay vì hủy diệt.
Tư Dật bật cười lớn:
— Nực cười! Bảo vệ cái gì? Bảo vệ đám người từng chà đạp ta sao? Bảo vệ một thế giới thối nát sao?
Bản ngã mỉm cười buồn bã:
— Chính ngươi mới không dám thừa nhận. Ngươi khao khát được công nhận, được yêu thương, nhưng vì quá đau khổ, ngươi biến nó thành thù hận. Ngươi sợ yếu đuối, nên ngươi phủ nhận bản chất thật của mình.
— Im đi! — Tư Dật gầm lên, mắt thứ ba đỏ rực, kiếm vung mạnh. — Ta không cần lòng thương hại! Ta chỉ cần sức mạnh!
Nhưng khi kiếm chém xuống, bản ngã không né tránh. Nó để lưỡi kiếm xuyên qua, thân thể vỡ tan thành ánh sáng, đồng thời để lại một câu thì thầm:
— Sức mạnh mà không có lý tưởng, cuối cùng cũng chỉ là xiềng xích…
Tư Dật sững người, nhưng ngay sau đó bật cười điên dại.
— Xiềng xích thì sao? Xiềng xích cũng có thể nghiền nát thế giới này!
Trở lại với Hàn Vũ. Cuộc chiến giữa anh và bản ngã bùng nổ. Kiếm va chạm với bóng tối, tia lửa tóe ra. Mỗi nhát chém của bản ngã đều phản ánh sự yếu đuối, sợ hãi trong lòng anh.
— Ngươi nói chống lại ta? Vậy tại sao tay ngươi run rẩy? Tại sao tim ngươi đập loạn? Ngươi sợ chết! Ngươi sợ mất đi sức mạnh!
Hàn Vũ thở hổn hển, mồ hôi rịn đầy trán. Nhưng trong ánh mắt, không còn dao động.
Anh hét lớn:
— Đúng, ta sợ! Nhưng chính vì sợ, ta mới phải đi tiếp! Nếu ta gục ngã trước bản thân, thì còn tư cách gì để cứu bất cứ ai?
Ánh sáng từ mắt thứ ba bùng nổ, lần này không đỏ máu, mà là màu xanh vàng rực rỡ. Nó xuyên thủng bóng tối, khiến bản ngã kêu gào, thân thể tan rã.
— Không… ngươi không thể phủ nhận ta! Ta chính là ngươi!
— Ta không phủ nhận. — Hàn Vũ thì thầm. — Nhưng ta sẽ không để ngươi dẫn lối.
Bóng tối vỡ vụn. Không gian mở ra, để lộ một hành lang tím kéo dài vô tận.
Anh ngã quỵ, thở dốc, nhưng khóe môi khẽ cong:
“Ta đã vượt qua rồi…”
Ở phía khác, Tư Dật bước ra từ bóng tối, đôi mắt thứ ba cháy đỏ hơn bao giờ hết. Trên môi hắn nở nụ cười quỷ dị, đôi vai run nhẹ không rõ vì mệt mỏi hay vì phấn khích.
Trong bóng đêm, hai con đường khác nhau đang dẫn hai số phận tiến gần hơn tới điểm giao nhau.
Và ở tận sâu trong không gian, giọng cười của con quái vật lại vang vọng:
“Rất tốt… Một kẻ chọn đối mặt, một kẻ chọn buông xuôi. Trò chơi thực sự… mới chỉ bắt đầu.”