con mắt thứ ba

Chương 11: Ánh Sáng và Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hành lang tím kéo dài như vô tận. Hàn Vũ bước từng bước chậm rãi, mồ hôi lạnh vẫn chưa kịp khô. Sau cuộc đối đầu với bản ngã, cơ thể anh kiệt sức, nhưng trong ánh mắt lại sáng hơn bao giờ hết.

Mắt thứ ba nơi trán khẽ nhấp nháy, không còn là thứ ánh sáng rối loạn, mà ổn định, trong trẻo. Tựa như qua thử thách, anh đã học cách không né tránh chính mình.

Tiếng bước chân khác vang lên từ phía xa. Hàn Vũ ngẩng đầu, siết chặt chuôi kiếm. Bóng dáng quen thuộc hiện ra từ màn sương tím: Tư Dật.

Nhưng Tư Dật lúc này không còn như trước. Áo choàng hắn rách nát, cơ thể phủ đầy những đường gân đỏ lan ra từ mắt thứ ba. Đôi mắt hắn sáng rực như hai ngọn lửa máu, khí tức tỏa ra lạnh lẽo đến nghẹt thở.

— Ngươi… — Hàn Vũ khẽ thốt, vừa cảnh giác vừa thương cảm.

Tư Dật dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh. Trên môi hắn là nụ cười khó đoán.

— Cuối cùng cũng gặp lại. Ngươi cũng sống sót, không tệ.

Hàn Vũ hít sâu.

— Thử thách ấy… đã khiến ngươi thay đổi.

— Thay đổi? — Tư Dật bật cười khan, tiếng cười khô khốc như dao cứa. — Không. Ta không thay đổi, ta chỉ trở lại đúng bản chất. Tất cả ràng buộc, tất cả yếu đuối… ta đã ném đi hết rồi.

Ánh mắt hắn lóe lên, thứ ánh sáng đỏ rực quét thẳng qua Hàn Vũ, lạnh đến mức khiến tim anh nhói lên.

— Ngươi đã buông xuôi… — Hàn Vũ khẽ lắc đầu. — Ngươi không nhận ra sao? Thứ đang điều khiển ngươi không phải bản thân ngươi, mà là bóng tối từ quái vật phong ấn.

— Ha… vậy thì sao? — Tư Dật nhếch môi. — Ngươi nói như thể ngươi thoát khỏi được thứ đó. Nhưng sự thật là chúng ta đều mang lời nguyền. Khác biệt duy nhất là ta chấp nhận nó, còn ngươi thì cố chối bỏ.

Không khí giữa hai người căng như dây đàn. Hàn Vũ cảm nhận rõ, chỉ cần một cử động sai, kiếm của Tư Dật sẽ vung xuống ngay lập tức.

Anh khẽ thở ra, hạ thấp giọng:

— Nghe ta, Tư Dật. Ta không muốn đối địch với ngươi. Chúng ta còn kẻ thù thực sự ở phía trước. Nếu chúng ta quay mũi kiếm vào nhau bây giờ, chỉ có lợi cho quái vật kia thôi.

Ánh mắt Tư Dật thoáng dao động. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn cười lạnh:

— Nói nghe hay lắm. Nhưng ngươi lầm rồi, Hàn Vũ. Đối thủ lớn nhất của ta… chưa bao giờ là quái vật phong ấn. Mà chính là ngươi.

Tim Hàn Vũ khựng lại.

— Vì sao?

— Vì chỉ ngươi… mới có thể tranh đoạt với ta sức mạnh tối thượng. — Tư Dật thì thầm, giọng đầy cuồng loạn. — Ta đã thấy rồi, trong bóng tối. Nếu ta không nghiền nát ngươi, ngươi sẽ là kẻ chặn đường ta.

Lời nói rơi xuống, như một nhát dao cắt đứt sợi dây mong manh còn giữ hai người đứng cùng phía.

Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân rung chuyển. Từ sâu trong hành lang tím, một cánh cửa khổng lồ dần hiện ra, phủ đầy phong ấn cổ xưa. Ánh sáng tím rỉ ra từ khe hở, như máu đang chảy.

Cùng lúc, giọng nói quái vật lại vang vọng:

“Các ngươi đã bước qua bản ngã của chính mình. Giờ đây, hãy bước vào tầng thử thách cuối cùng… nơi quyết định ai xứng đáng mang mắt thứ ba đến cực hạn.”

Không gian rền vang, cửa từ từ mở ra. Một luồng khí đen tím cuộn trào, cuốn theo tiếng gào thét của hàng vạn linh hồn.

Tư Dật nhìn cảnh tượng ấy, đôi mắt đỏ bừng như lửa, thì thầm đầy khát vọng:

— Đây chính là… thứ ta chờ đợi.

Hàn Vũ thì cảm thấy trái tim quặn thắt. Anh biết, từ giờ phút này, Tư Dật không còn là đồng hành nữa. Con đường trước mặt không chỉ có thử thách của quái vật, mà còn là cuộc đối đầu không thể tránh với kẻ đã từng sánh vai cùng anh.

Anh siết chặt chuôi kiếm, khẽ lẩm bẩm:

“Ánh sáng… hay bóng tối. Cuối cùng, chỉ có một trong chúng ta còn đứng vững.”

Họ cùng bước qua cánh cửa. Nhưng trong bóng tối sâu thẳm, số phận đã an bài: ánh sáng và bóng tối rồi sẽ va chạm, biến cả cổ thành này thành chiến trường máu lửa.

Và từ xa, con quái vật cười vang, khoái trá:

“Hãy tiếp tục… cho ta thấy, con mắt thứ ba sẽ dẫn các ngươi đến đâu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×