con mắt thứ ba

Chương 9: Tầng Thứ Hai – Lời Thì Thầm Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng tím nơi chân trời dần lan rộng, như một ngọn hải đăng u ám dẫn lối giữa biển máu. Chiến trường đổ nát phía sau đã tan biến, nhường chỗ cho một lối đi dài trải bằng những phiến đá xám, uốn lượn hướng thẳng tới tâm luồng sáng.

Hàn Vũ bước từng bước nặng nề. Mắt thứ ba của anh vẫn nhức buốt, tầm nhìn mờ đi, nhưng trong ánh sáng ấy, anh thấy những sợi chỉ màu đỏ nhạt treo lơ lửng trên không, dẫn dắt họ về phía trước.

Ngay bên cạnh, Tư Dật chống kiếm làm gậy, thân thể bê bết máu nhưng đôi mắt lại sáng rực khác thường. Ánh sáng đỏ trong mắt thứ ba của hắn như ngọn lửa khó dập, phản chiếu rõ rệt trong tầm nhìn của Hàn Vũ.

— Ngươi còn đi nổi không? — Hàn Vũ khẽ hỏi.

— Hừ… ta còn chưa chết dễ dàng thế đâu. — Tư Dật cười khàn khàn, rồi nghiêng đầu liếc anh. — Nhưng nói đi, ngươi vừa rồi thấy gì trong đầu ta không thể thấy?

Hàn Vũ im lặng. Những lời của Khải Dương vẫn vang vọng trong tâm trí: “Mắt thứ ba… không để sở hữu sức mạnh, mà để nhìn rõ sự thật.”

Anh không thể chắc chắn nên nói bao nhiêu. Cuối cùng, chỉ đáp:

— Ta thấy… mắt thứ ba vốn dĩ không phải phúc lành. Nó chính là xiềng xích. Ai để tham vọng vượt quá ý chí, sẽ bị nó nuốt chửng.

Tư Dật nghe xong, cười khẩy:

— Xiềng xích? Vớ vẩn. Ta sẽ biến nó thành vũ khí.

Câu nói ấy vang vọng trên lối đi trống trải, lạnh lẽo đến gai người.

Càng tiến lại gần luồng sáng tím, không khí càng đặc quánh. Bầu trời trở nên tối đen, chỉ còn ánh sáng ma mị kia chiếu rọi. Tiếng thì thầm khe khẽ vang bên tai, lúc gần lúc xa, như giọng hát ru từ lòng đất:

“Hãy đến… hãy đến với ta… ta sẽ ban cho các ngươi sức mạnh vô tận…”

Hàn Vũ cau mày, dùng tay bịt tai, nhưng tiếng nói ấy vẫn chui thẳng vào tâm trí. Trái tim anh đập nhanh, mồ hôi rịn ra lạnh buốt. Mắt thứ ba run rẩy, hình ảnh mơ hồ ùa tới: một con quái vật khổng lồ, toàn thân phủ vảy đen tím, hàng nghìn con mắt thứ ba mở khắp cơ thể, nhìn chằm chằm với nụ cười quái dị.

“Đây là… quái vật bị phong ấn sao?”

Anh cảm nhận rõ rệt, giọng thì thầm kia chính là từ nó phát ra.

Tư Dật lại tỏ ra hứng khởi. Hắn bật cười:

— Ngươi nghe thấy không, Hàn Vũ? Nó đang gọi chúng ta. Đây mới là sức mạnh ta tìm kiếm!

— Câm miệng! — Hàn Vũ gắt, mắt thứ ba lóe sáng. — Đó không phải lời mời, mà là sự cám dỗ. Nó muốn kéo chúng ta vào bẫy!

— Ngươi thì cứ run sợ đi. — Tư Dật nhún vai, rồi tiếp tục bước, như thể bị luồng sáng mê hoặc.

Sau một quãng đường tưởng chừng vô tận, cả hai dừng lại trước một cánh cổng khổng lồ, cao chọc trời, khắc chi chít những phù văn cổ xưa. Trên đỉnh cổng, một đôi mắt thứ ba khổng lồ khép hờ, toát ra ánh sáng tím nhạt, như đang dõi theo họ.

Ngay khi hai người đặt chân tới, cánh cổng chậm rãi mở ra, phát ra tiếng rắc rắc rền vang như sấm. Một luồng khí lạnh buốt xộc thẳng vào, khiến da thịt tê dại.

Bên trong, không gian tối đen như mực, chỉ có một con đường đá treo lơ lửng giữa hư vô. Hai bên không phải vực thẳm, mà là… vô số con mắt mở to, đỏ rực, chớp nháy liên tục, như biển mắt vô tận đang quan sát họ.

Tư Dật khựng lại, thở hổn hển, nhưng khóe môi lại cong lên:

— Quá tuyệt vời… Ta chưa từng thấy cảnh tượng nào huy hoàng đến vậy.

Ngược lại, Hàn Vũ thấy cổ họng khô khốc. Mỗi con mắt kia đều phát ra áp lực linh hồn khủng khiếp, như muốn nghiền nát ý chí con người. Anh buộc phải mở mắt thứ ba để chống trả, ánh sáng xanh vàng bảo vệ tâm trí khỏi bị nuốt chửng.

“Đây chính là tầng thử thách thứ hai…”

Trên con đường đá, cả hai tiến chậm rãi. Bất chợt, những con mắt hai bên bắn ra từng tia sáng đỏ. Ánh sáng ấy không chạm cơ thể, mà trực tiếp xuyên vào đầu họ.

Hàn Vũ choáng váng, bước chân loạng choạng. Trong đầu anh hiện lên một cảnh tượng khác: chính anh, nhưng trong tương lai, đang đứng trên đống xác người, mắt thứ ba đỏ ngầu, cười như kẻ điên, tay nhuốm máu đồng đội.

“Không… không thể nào…”

Tiếng thì thầm quen thuộc lại vang lên:

“Đây là số phận của ngươi. Mọi kẻ mang mắt thứ ba đều sẽ đi đến kết cục này. Ngươi không thể thoát.”

Hàn Vũ run rẩy, tim thắt lại. Nhưng anh nghiến răng, hét trong tâm trí:

“Không! Ta không tin! Ta sẽ không để bản thân bị nuốt chửng!”

Ánh sáng từ mắt thứ ba bùng lên, hình ảnh ác mộng tan biến.

Anh quay sang Tư Dật… và tim chợt lạnh buốt.

Tư Dật đang đứng yên, đôi mắt mở to vô hồn, môi mấp máy lặp đi lặp lại:

— Sức mạnh… sức mạnh… ta muốn sức mạnh…

Trong tầm nhìn của Hàn Vũ, những sợi chỉ đỏ đã gần như che kín linh hồn hắn, chỉ chực nổ tung.

— Tư Dật! Tỉnh lại! — Hàn Vũ hét lớn, nhưng hắn không đáp.

Bất ngờ, những con mắt hai bên đồng loạt phát sáng, tạo thành một thực thể khổng lồ ngay trước mặt: một hình bóng quái vật nửa thực nửa ảo, với hàng trăm mắt thứ ba chớp liên tục, thân hình phủ đầy vảy tím đen.

Giọng nói ma quái vang vọng khắp không gian:

“Chào mừng các ngươi… tới trước mặt ta. Ta chính là kẻ từng bị gọi là ‘Tai Họa Vô Tận’. Hỡi những kẻ mang mắt thứ ba… hãy trả lời: các ngươi có dám trả giá để sở hữu sức mạnh này không?”

Không gian rung lắc. Con đường đá rạn nứt, gió xoáy nổi lên, như muốn cuốn họ rơi vào biển mắt vô tận.

Hàn Vũ siết chặt chuôi kiếm, gào lên giữa tiếng ầm vang:

— Nếu sức mạnh này đồng nghĩa với việc bị nuốt chửng linh hồn… ta thà từ bỏ!

Ngay bên cạnh, Tư Dật bật cười lớn, giọng khàn khàn:

— Ta thì khác! Nếu cần, ta sẵn sàng trả bất kỳ giá nào! Dù linh hồn bị thiêu rụi, chỉ cần ta có được sức mạnh, cả thế giới này cũng sẽ phải quỳ gối trước ta!

Ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc. Một bên là quyết tâm chống lại lời nguyền, một bên là tham vọng cuồng loạn.

Con quái vật cười vang, giọng như sấm rền:

“Tốt lắm… thử thách thực sự, từ đây mới bắt đầu!”

Luồng sáng tím bùng nổ, cuốn cả hai vào bóng tối vô tận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×