Cánh cửa khổng lồ đóng sầm phía sau lưng, để lại một khoảng tối đặc quánh. Từ trước mặt, ánh sáng tím dịu dần, hiện ra một mê cung khổng lồ. Những bức tường cao vút, phủ đầy ký tự cổ ngữ, liên tục dịch chuyển như sinh vật sống.
Không khí đặc nghẹt, mùi máu tanh lẫn hương trầm thoang thoảng khiến người ta vừa mụ mị, vừa lạnh sống lưng.
Hàn Vũ bước chậm lại, mắt thứ ba mở hé, quan sát. Những vệt sáng mờ ảo như đường chỉ dẫn hiện ra, nhưng thay vì dẫn thẳng, chúng ngoằn ngoèo, chồng chéo, lúc ẩn lúc hiện.
“Không chỉ là mê cung vật chất… mà là mê cung trong tâm trí.”
Ngay bên cạnh, Tư Dật nở nụ cười méo mó.
— Thú vị đấy. Một nơi thử thách lòng tin. Nhưng lòng tin để làm gì, khi sức mạnh mới là chân lý?
Hàn Vũ không đáp. Anh biết, càng tranh cãi, càng khiến Tư Dật lún sâu vào tham vọng.
Cả hai bước vào mê cung. Những bức tường như tự co giãn, lối đi liên tục biến đổi. Mỗi ngã rẽ đều dẫn đến một cảnh tượng khác nhau.
Lần đầu, họ bước vào một hành lang ngập gương. Hàng nghìn chiếc gương phản chiếu hình ảnh của họ, nhưng không hề giống nhau. Có tấm gương cho thấy Hàn Vũ đang quỳ gối trong thất bại; có tấm cho thấy Tư Dật đội vương miện máu, ngồi trên ngai xương người.
— Ngươi thấy gì? — Hàn Vũ hỏi khẽ.
— Ta thấy tương lai của ta. — Tư Dật cười lớn, bàn tay run nhẹ vì phấn khích. — Thật hoàn mỹ.
Hàn Vũ cau mày. Anh thấy rõ, trong gương, đôi mắt thứ ba của mình đỏ ngầu, cười điên loạn như bản ngã trước kia. Hình ảnh ấy như một lưỡi dao cứa vào tim. Nhưng anh siết chặt nắm tay, gạt tầm nhìn sang một bên, bước tiếp.
Khi họ vừa ra khỏi hành lang, toàn bộ gương vỡ vụn, rơi xuống thành bụi tím.
Ngã rẽ thứ hai mở ra một quảng trường mênh mông. Giữa quảng trường, vô số bóng người mặc giáp đen đang quỳ, đầu cúi thấp. Trên cao, một ngai vàng trống trơn.
Bất chợt, giọng nói vang vọng:
“Chỉ một trong hai ngươi được ngồi vào ngai. Ai chậm, ai nghi ngờ… sẽ bị nuốt chửng.”
Mặt đất bắt đầu nứt toác, từng kẽ hở sâu hút, gió xoáy cuộn lên.
Tư Dật lao đi không chút chần chừ, mắt đỏ rực, miệng gào:
— Ngai vàng này là của ta!
Hàn Vũ nghiến răng. Trái tim anh thôi thúc lao lên tranh đoạt, nhưng lý trí kéo anh dừng lại.
“Mê cung này đang thử chúng ta. Nếu ta bước lên, nghĩa là ta công nhận sức mạnh bằng sự chiếm đoạt.”
Anh đứng yên, nhắm mắt lại, mở rộng mắt thứ ba. Trong cơn hỗn loạn, anh thấy rõ những sợi chỉ đỏ đang vây quanh ngai vàng, như mạng nhện chực chờ bóp nát linh hồn kẻ dám ngồi vào đó.
— Tư Dật! Ngừng lại! Đó là bẫy!
Nhưng Tư Dật điên cuồng cười lớn, đặt chân lên bậc thang. Lập tức, vô số ánh sáng đỏ bùng lên, trói chặt lấy hắn. Ngai vàng hóa thành bộ xương khổng lồ, nhe nanh cắn xuống.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Hàn Vũ lao tới, dùng kiếm chém đứt những sợi xích ánh sáng. Tư Dật ngã xuống đất, thở dốc, mồ hôi lạnh tuôn ra.
— Ngươi… ngươi vừa cứu ta? — Hắn hỏi, giọng nghẹn ngào lẫn tức giận.
— Ta không muốn thấy ngươi chết vô nghĩa. — Hàn Vũ đáp thẳng.
Tư Dật cười khẩy, ánh mắt lóe lên sự mâu thuẫn: nửa oán hận, nửa dao động.
Họ tiếp tục tiến vào sâu hơn. Mê cung dần trở nên mờ ảo, lối đi như tan biến thành biển sương tím. Từ trong sương, những tiếng thì thầm vọng ra — là giọng của người quen, của đồng đội đã ngã xuống, của cha mẹ, bạn bè.
Hàn Vũ khựng lại khi nghe thấy giọng của Khải Dương:
“Ngươi đã phản bội ta, Hàn Vũ. Ngươi để ta chết, còn ngươi sống. Ngươi thật ích kỷ.”
Trái tim anh nhói buốt, bước chân suýt loạng choạng.
Ngay lúc ấy, Tư Dật quay sang, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm anh.
— Ngươi cũng nghe thấy rồi? — Hắn thì thầm, giọng như bị ma quỷ chiếm lấy. — Thấy chưa? Chúng ta đều tội lỗi. Chúng ta đều không xứng sống.
— Không! — Hàn Vũ gào lên, ánh sáng xanh vàng bùng ra từ mắt thứ ba, phá vỡ ảo giác quanh mình. — Tội lỗi không phải để ta gục ngã, mà để ta nhớ rằng ta phải đi tiếp, để bù đắp!
Sương mù trước mặt anh rách toạc, để lộ con đường dẫn đến trung tâm mê cung.
Ngược lại, Tư Dật lại chìm sâu hơn. Trong mắt hắn, bóng dáng cha mẹ ruồng bỏ, đồng môn khinh rẻ hiện lên, cùng tiếng cười nhạo đầy cay độc. Hắn cắn răng, rồi bật cười như điên:
— Được thôi! Nếu tất cả đều phản bội ta, thì ta sẽ phản bội lại cả thế giới này!
Ánh sáng đỏ trong mắt thứ ba của hắn bùng nổ, khiến không gian rúng động.
Cuối cùng, cả hai bước tới trung tâm mê cung. Trước mặt họ là một quảng trường tròn, nơi đặt một viên tinh thạch khổng lồ, phát ra ánh sáng tím rực rỡ, nhịp đập như trái tim.
Giọng quái vật vang lên, đầy khoái trá:
“Tốt lắm… Các ngươi đã đến được đây. Nhưng chỉ một kẻ có thể chạm vào tinh thạch. Hãy để sự lựa chọn cuối cùng quyết định vận mệnh của các ngươi.”
Ánh sáng từ tinh thạch chiếu xuống, chia mặt đất thành hai nửa: một nửa sáng xanh vàng, một nửa đỏ máu.
Hàn Vũ và Tư Dật đứng đối diện nhau. Giữa họ, im lặng nặng nề, chỉ có nhịp tim vang dội trong lồng ngực.
Lần này, không còn mê cung nào, không còn ảo giác nào. Chỉ còn hai con đường, và một sự thật: ánh sáng và bóng tối rồi sẽ va chạm.