con mắt thứ ba

Chương 14: Phong Ấn Rạn Vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm thanh vỡ nứt vang vọng như tiếng sét giáng xuống tâm trí.
Viên tinh thạch tím giữa quảng trường không còn tỏa sáng ổn định nữa, mà run rẩy từng nhịp như muốn nổ tung. Những đường nứt nhỏ li ti chạy ngoằn ngoèo khắp bề mặt, ánh sáng tím rỉ ra như máu, chiếu loang xuống sàn đá cổ xưa.

Hàn Vũ chống gươm xuống đất, hơi thở nặng nề, đôi vai run lên vì kiệt sức. Mồ hôi và máu hòa lẫn, nhỏ từng giọt xuống nền. Bên kia, Tư Dật cũng không khá hơn. Dù đôi cánh bóng tối vẫn vươn rộng, nhưng thân thể hắn khập khiễng, khí tức hỗn loạn, khóe môi nhuộm đỏ.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được… một sức mạnh khủng khiếp đang cựa quậy từ trong tinh thạch.

Một tiếng gầm vang vọng, trầm đục, kéo dài, khiến không gian chấn động như sắp sụp đổ. Nó không giống tiếng người, cũng chẳng giống thú dữ. Đó là thứ âm thanh vượt ngoài phạm trù sinh vật bình thường — như đến từ vực sâu cổ đại chưa từng bị khai phá.

Ánh sáng tím từ khe nứt tụ lại, hóa thành từng sợi xích mờ ảo, rung lên bần bật, cố giữ chặt bên trong. Nhưng từng mắt xích đang bị phá vỡ.

— Khốn kiếp… — Hàn Vũ nghiến răng, bàn tay siết chặt chuôi kiếm đến bật máu. — Thứ bên trong… sắp thoát ra rồi!

— Ha… ha… — Tư Dật thở dốc, nhưng ánh mắt lại sáng rực đầy điên loạn. — Ngươi có nghe không? Tiếng gọi của tự do… tiếng gọi của sức mạnh tuyệt đối! Đây chính là minh chứng rằng kẻ nào dám sở hữu mắt thứ ba… sẽ trở thành chúa tể!

Hắn bước lên một bước, dù thân thể lảo đảo, nhưng khí tức bóng tối lại bùng nổ, như được tiếp thêm năng lượng từ luồng khí tím rỉ ra.

Hàn Vũ nhíu chặt mày. Trong đầu anh vang vọng những mảnh ký ức rời rạc từng nhìn thấy khi mở mắt thứ ba: những chiến trường rực lửa, những bóng hình cổ xưa quỳ rạp trước một sinh vật khổng lồ bị trói buộc bởi xích tím. Và một giọng nói thì thầm: “Người mở mắt thứ ba… cũng là kẻ gánh lời nguyền.”

“Không thể để nó thoát ra.” Ý nghĩ ấy khắc sâu trong tim, dập tắt mọi do dự.

Anh nâng kiếm, ánh sáng xanh bạc dâng tràn, đối diện với Tư Dật. Nhưng ngay lúc ấy —

ẦM!!!

Tinh thạch nứt toác. Một luồng khí tím phóng vọt lên trời, đâm thủng mái vòm cổ thành, xé toạc tầng mê cung. Những phiến đá khổng lồ rơi xuống, bụi mù mịt.

Từ khe nứt, một bàn tay khổng lồ đen sì thò ra, vảy cứng như sắt, móng vuốt dài sắc bén, chỉ cần quơ nhẹ cũng khiến không gian rạn vỡ.

Tiếng gầm dữ dội bùng nổ, khiến tai Hàn Vũ đau nhói, máu trào ra. Anh vội dùng kiếm cắm xuống đất để giữ thăng bằng.

— Nó… thật sự thoát rồi! — Hàn Vũ lẩm bẩm.

Đôi mắt thứ ba mở ra, anh thấy rõ: từng luồng khí tím độc hại đang tràn ra khắp quảng trường, ăn mòn mọi thứ nó chạm vào. Những bức tượng đá cổ xưa tan chảy, những mảng tường vỡ vụn như tro bụi.

Một bóng hình khổng lồ mơ hồ xuất hiện sau khe nứt — đôi mắt tím như hai hố sâu nhìn xuống, mang theo ác ý nguyên thủy.

Tư Dật cười lớn, giọng khàn đặc vang vọng:

— Ngươi thấy chưa, Hàn Vũ! Đây là quyền năng mà ngươi cố chối bỏ! Với sức mạnh này, ta sẽ không chỉ là kẻ mang mắt thứ ba… ta sẽ trở thành vị vua duy nhất!

Hắn dang rộng cánh tay, hắc khí tụ lại như muốn hòa nhập cùng luồng sức mạnh tím.

Hàn Vũ tái mặt. Nếu để Tư Dật hấp thu, hắn sẽ bị nuốt trọn, trở thành vật chứa cho con quái vật kia.

Anh hét lên, ánh sáng từ mắt thứ ba rực sáng, xông thẳng tới.

Thanh kiếm sáng bạc chém ngang, cắt đứt dòng khí tím đang lao vào Tư Dật. Một tiếng nổ chát chúa vang lên, hất cả hai ngược về hai phía.

Khoảnh khắc ấy, từ trong khe nứt, một cánh tay thứ hai thò ra, đập mạnh xuống đất. Quảng trường nứt vỡ như giấy, từng vết rạn chạy dọc như mạng nhện.

— Không còn thời gian… — Hàn Vũ lẩm bẩm, mắt đầy quyết liệt.

Anh nhìn sang Tư Dật. Dù đối thủ kia vẫn ánh lên vẻ điên cuồng, nhưng cả hai đều hiểu: nếu cứ tiếp tục giằng co, cả hai sẽ bị cuốn vào sự thức tỉnh của quái vật.

— Tư Dật! — Hàn Vũ hét lớn, giọng vang vọng giữa hỗn loạn. — Ngươi muốn chết chung với ta sao? Hay ngươi còn đủ tỉnh táo để hiểu: nếu nó thoát ra, cả ngươi lẫn ta đều chỉ là thức ăn?

Tư Dật khựng lại một nhịp. Đôi mắt đỏ rực lóe lên, dao động. Dù trong lòng hắn tràn đầy hận thù, nhưng trực giác gào thét: sinh vật kia vượt xa cả hai cộng lại.

Một tiếng gầm nữa vang lên, lần này mạnh gấp mười lần. Mái vòm cổ thành vỡ vụn hoàn toàn, ánh sáng tím chiếu thẳng lên bầu trời đêm. Những đàn chim đen từ xa bay tán loạn, cả vùng đất dường như run rẩy.

Cuối cùng, Tư Dật cắn răng, gầm lên:

— Được! Một lần này thôi! Chúng ta sẽ hợp sức… giết nó trước, rồi tính tiếp!

Hàn Vũ gật mạnh. Dù không tin tưởng tuyệt đối, nhưng đây là con đường duy nhất.

Anh nâng kiếm, ánh sáng xanh bạc dâng tràn, hợp cùng bóng tối đỏ máu đang cuộn quanh Tư Dật. Hai luồng sức mạnh trái ngược chạm vào nhau, va chạm dữ dội, nhưng rồi ép lại thành một đường sáng chói rực.

Con quái vật bên trong khe nứt rít lên giận dữ. Từ miệng nó, một luồng khí tím đen phun ra như cơn bão, quét thẳng về phía hai người.

Hàn Vũ và Tư Dật đồng loạt lao lên, ánh sáng và bóng tối đan xen, chém thẳng vào cơn bão ấy.

ẦM!!!

Một vụ nổ long trời vang lên, khói tím cuộn trào, lấp kín toàn bộ quảng trường. Đất đá nứt tung, cổ thành rung chuyển như sắp sụp đổ.

Trong biển hỗn loạn ấy, hai bóng người vẫn đứng, cùng chống lại luồng sức mạnh khủng khiếp kia.

Và ngay khoảnh khắc đó — phong ấn vỡ thêm một mảng lớn. Phần thân trên khổng lồ của quái vật lộ ra, đôi sừng cong vút, thân thể phủ vảy đen tím. Nó ngẩng đầu gầm lên, âm thanh vang vọng đến tận chân trời.

Cả Hàn Vũ lẫn Tư Dật đều run lên. Họ biết: trận chiến thực sự… mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×