Tiếng gầm của quái vật khiến cả không gian rung chuyển. Khí tím cuộn trào như sóng, vách đá cổ thành nứt tung, những mảng trần vòm rơi xuống rào rào.
Thân hình khổng lồ của nó lộ ra từng phần: vảy đen tím cứng rắn như thép, đôi sừng cong vút như lưỡi dao, đôi mắt sáng rực như hai ngọn lửa địa ngục. Từng hơi thở của nó thôi đã đủ khiến đất dưới chân Hàn Vũ và Tư Dật rạn vỡ.
Hàn Vũ nuốt khan, bàn tay siết chặt chuôi kiếm. Cơ thể anh kiệt quệ sau trận đấu với Tư Dật, nhưng ánh sáng trong mắt thứ ba lại sáng rực, như bản năng thôi thúc anh phải đứng lên.
Tư Dật thì khác. Hắn cười, dù khóe môi vẫn rỉ máu. Nụ cười điên cuồng, như thể cảnh tượng trước mắt không phải là tận thế mà là minh chứng cho giấc mộng quyền lực của hắn.
— Ngươi còn đứng đó làm gì, Hàn Vũ? — Tư Dật cười khàn khàn. — Nếu không muốn bị nó nuốt sống, thì hợp tác đi!
Hàn Vũ không trả lời. Anh chỉ gật nhẹ, rồi cắm mũi kiếm xuống đất. Ánh sáng xanh bạc tỏa ra, dựng thành vòng tròn bảo vệ quanh cả hai, chặn lại cơn sóng khí tím đầu tiên từ quái vật.
ẦM!!!
Vòng sáng rung lắc dữ dội, vết nứt xuất hiện trên bề mặt ánh sáng, nhưng vẫn trụ vững.
— Che chắn thôi thì chưa đủ! — Tư Dật gầm lên. Hắn lao ra trước, bóng tối đỏ máu cuộn quanh cơ thể, biến thành hàng chục mũi thương đen nhọn, phóng thẳng vào quái vật.
Âm thanh va chạm vang rền. Nhưng những mũi thương chỉ găm được vài phân vào lớp vảy, rồi gãy vụn như thủy tinh.
Quái vật gần như không cảm thấy đau đớn. Nó chỉ khẽ ngẩng đầu, rồi hất một cánh tay khổng lồ.
ẦM!!!
Luồng sóng chấn động quét ngang, cuốn bay Tư Dật ra xa, đập vào tường đá nứt toác. Máu bắn tung.
— Tư Dật! — Hàn Vũ hét lên, lao đến. Anh vung kiếm, ánh sáng xanh bạc hóa thành đường chém dài, cắt ngang móng vuốt của quái vật.
Lần này, tia sáng khắc được một vệt nông trên vảy. Quái vật gầm lên, đôi mắt tím lóe sáng, rồi cúi đầu, phun ra một luồng khí độc như lửa lỏng.
Hàn Vũ dựng kiếm, ánh sáng bùng nổ, tạo thành lá chắn chắn trước mặt. Nhưng sức mạnh quá lớn, anh bị đẩy lùi, hai chân cắm sâu vào nền đá.
Trong khói bụi, Tư Dật loạng choạng đứng dậy, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc:
— Vảy của nó… không thể phá bằng sức mạnh bình thường. Phải nhắm vào những khe hở… mắt thứ ba có thể nhìn ra!
Hàn Vũ chớp mắt, đồng tử thứ ba mở rộng, ánh bạc quét ngang cơ thể quái vật. Quả nhiên, anh thấy những vết mờ nhạt — những khớp nối giữa vảy, nơi ánh sáng tím rò rỉ ra.
— Hiểu rồi! — Hàn Vũ hét lớn. — Ngươi lo thu hút sự chú ý, ta sẽ tấn công vào điểm yếu!
Tư Dật bật cười, nụ cười nửa điên nửa hả hê:
— Hợp tác với ngươi… đúng là chuyện nực cười. Nhưng lần này, ta sẽ thử xem!
Hắn gầm lên, bóng tối tuôn trào, biến thành hình dạng con rồng đen đỏ bao quanh cơ thể. Hắn lao lên, trực diện đối đầu với quái vật, tung cú đấm khổng lồ vào đầu nó.
Quái vật khựng lại, ngửa cổ gầm lên, đôi mắt tím tập trung vào Tư Dật. Cơ hội!
Hàn Vũ lao lên từ phía sau, kiếm trong tay tỏa sáng rực rỡ. Mắt thứ ba dẫn đường, chỉ thẳng vào khe hở dưới cánh tay quái vật.
Anh hét lớn, dồn toàn bộ sức lực còn lại, chém xuống!
Xoẹt!!!
Lưỡi kiếm xuyên qua khe hở, ánh sáng bạc cắt dọc, máu tím phun trào như dung nham. Quái vật gầm rống dữ dội, vung tay quét ngang.
Hàn Vũ bị hất văng, đập mạnh xuống đất, máu phun ra. Nhưng vết thương trên cơ thể quái vật đã rõ rệt.
— Thành công rồi…! — Hàn Vũ thì thào.
Tư Dật lao tới, không bỏ lỡ thời cơ. Hắn tụ toàn bộ bóng tối thành lưỡi thương khổng lồ, đâm thẳng vào vết thương.
ẦM!!!
Tiếng nổ vang dội. Máu tím phun tung tóe, cơ thể khổng lồ của quái vật chao đảo, lùi lại vài bước.
Nhưng ngay lập tức, những vảy tím quanh vết thương phát sáng, bắt đầu tự liền lại.
Hàn Vũ và Tư Dật cùng giật mình.
— Nó có khả năng tái sinh nhanh như vậy sao?! — Hàn Vũ gầm lên.
Tư Dật cắn răng, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng:
— Vậy thì càng thú vị hơn! Cùng ta giết nó, Hàn Vũ! Nếu ngươi dám lùi bước, ta sẽ chết cùng ngươi tại đây!
Hàn Vũ nhìn sang hắn, trong mắt dấy lên mâu thuẫn. Nhưng rồi anh gật mạnh.
Hai kẻ đối nghịch, một ánh sáng, một bóng tối, cùng lao lên. Lần đầu tiên, bước chân của họ đồng điệu, chiêu thức giao thoa, kiếm sáng và thương tối chém xuống cùng một lúc.
Tiếng gầm của quái vật vang vọng cả cổ thành, hòa cùng tiếng nổ bạo liệt. Cả không gian như vỡ vụn dưới trận chiến này.
Trong khói bụi cuồn cuộn, Hàn Vũ và Tư Dật đứng lưng kề lưng, thở dốc, toàn thân đầy máu và thương tích.
Quái vật vẫn chưa gục, đôi mắt tím rực cháy hơn bao giờ hết. Nhưng ít nhất… nó đã bị thương thực sự.
Hàn Vũ siết chặt chuôi kiếm, thở khàn:
— Đây mới chỉ là khởi đầu thôi…
Tư Dật cười khàn, giọng lẫn máu:
— Đúng. Khi nó gục xuống, ngươi sẽ phải trả cái giá… vì dám ngăn ta chạm vào sức mạnh ấy.
Cả hai biết rõ: hợp tác chỉ là tạm thời. Sau khi quái vật ngã xuống, trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối sẽ lại bùng nổ.
Nhưng lúc này, họ chỉ còn một lựa chọn duy nhất: sống sót.